Tống Kiều Thư nhíu mày, cả người nàng cứ như vừa lăn từ sườn dốc xuống vậy, đau đớn ê ẩm không ngừng.
Đặc biệt là đầu, chỉ cần nhúc nhích cái cổ là đau buốt ong ong.
Nàng nhớ mình mới mua được một miếng ngọc rất đẹp, tính làm quà biếu sếp mà trên đường tới buổi tiệc bị một chiếc ô tô vượt đèn đỏ tông phải.
Tai nạn giao thông rồi, hi vọng đối phương giàu có bồi thường thật dày, nếu trí nhớ của nàng đúng thì cái mặt ngọc đắt tiền kia đã vỡ nát ngay trước khi nàng ngất xỉu.
Suy tính nửa ngày, chịu đựng cảm giác đau đớn dần trở lên quen thuộc, nàng mở mắt ra chuẩn bị nhìn khung cảnh bệnh viện.
Đập vào mắt Tống Kiều Thư là cột giường trạm trổ đơn sơ, màn trướng cũ nát, giặt đến phai hết màu.
Tống Kiều Thư: "..." Thần Phật trên cao, con đã đọc quá nhiều tiểu thuyết mạng nên mới ảo giác thứ này đúng không?
Ngọc vỡ thì cũng thôi, chứ nếu xuyên tới một nơi rách nát hơn cả thế giới của mình, ai mà chịu nổi?
Tống Kiều Thư trợn trắng mắt, ngất xỉu tiếp.
Không biết qua bao lâu, nàng tỉnh lại lần nữa.
Trong lòng liên tục ca thán, hồi lâu vẫn phải chấp nhận số phận.
Giống như 25 năm qua, cô đã chấp nhận mình là một đứa trẻ mồ côi, tự thân phấn đấu trong khi bạn cùng trang lứa có bố mẹ bao bọc, hậu thuẫn.
Mãi mới leo lên vị trí bây giờ, ai ngờ phải làm lại từ đầu.
Mí mắt Tống Kiều Thư giật giật, từ từ mở ra, nhìn màn trướng rách nát.
"Đây...!là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nu-ton-nuoi-bon-chong/2070450/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.