Ánh sáng trắng thối lui, Minh Quang mở mắt quang sát xung quanh.
Nơi này là một căn phòng khá lớn lấy màu trắng làm chủ đạo, trong phòng trang trí một vài đồ vật đơn giản. Bên cạnh cửa sổ có một tủ sách rất lớn, một bàn đặt máy tính và một số thứ linh tinh.
Mọi đồ vật ở đây đều lạ lùng trong mắt Minh Quang chỉ duy có người nằm úp sắp lên bàn ngủ kia là người hắn không thể nào quen thuộc hơn.
Minh Quang đi lại gần nhìn rõ khuôn mặt người kia, tuy dung mạo không quá giống trong quá khứ như hắn có thể xác định được đây là người hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Người kia đường như mơ thấy cái gì đó không tốt, khoé mắt ngậm nước, miệng lẩm bẩm gọi tên ai đó. Đột nhiên người nọ mở mắt ra, nhìn Minh Quang đến xuất thần.
"Lại mơ nữa?"
Hắn vươn tay chạm vào Minh Quang, cảm nhận được xúc cảm nơi đầu ngón tay thì hơi kinh ngạc lầm bầm "Lần này giống thật như vậy..."
Hắn nhắm mắt, giọt lệ vươn trên khoé mắt chảy xuống "Minh Quang..."
Đôi con ngươi Minh Quang tối sầm, giọng nói khàn khàn "Ta đây..."
"!!!"
Người nọ mở to mắt ra lần nữa, trợn muốn rớt con ngươi ra ngoài, nào còn dáng vẻ thâm tình như khi nảy, sợ đến mức đẩy ghế ra phía sau cả mét, nói không nên lời "Ngươi ngươi..."
"Tần Khương Xuyên, lâu rồi không gặp."
.
Bóng đêm dần xua đi, khung cảnh khiến hắn thổn thức lại lần nữa tái hiện.
Trên bậc thềm trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-van-ngua-duc-thanh-doi-voi-nu-chu/1373686/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.