"Chào buổi sáng, Án Án." Cô nói.
Tạ Lam Án không thể rời mắt khỏi Chân Lục Trà, buổi sáng tốt đẹp như vậy, là điều mà anh đã mong chờ trong vô số ngày đêm. Cô vừa mở miệng liền giống như tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian đều lần lượt ập đến với anh.
Anh giơ tay nhẹ nhàng vu.ốt ve đỉnh đầu cô, giọng nói mang theo sự khàn khàn sau khi thức dậy: "Chào buổi sáng."
Tạ Lam Án cúi đầu, trán chạm vào trán Chân Lục Trà, sau đó biến thành một nụ hôn nhẹ, nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống trán, chóp mũi, khóe miệng cô.
Có lẽ là đã lâu không thân mật, khi nụ hôn của anh rơi xuống, Chân Lục Trà chỉ ngây người mở to mắt, mãi đến khi nụ hôn rơi xuống đôi môi đỏ mọng đầy đặn của cô mới nhớ ra phải đáp lại anh.
Tạ Lam Án nhìn hàng mi đen nhánh như lông vũ khẽ run rẩy sau khi cô nhắm mắt, tim anh cũng run lên.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức cơ thể Chân Lục Trà mềm nhũn như nước, chỉ có thể dựa sát vào Tạ Lam Án, mà Tạ Lam Án cũng chẳng khá hơn là bao, anh cố gắng kìm nén d.ục v.ọng đang bùng cháy dưới thân, ôm chặt lấy người trong lòng.
Chân Lục Trà đỏ mặt như con tôm luộc, cô có thể cảm thấy môi mình đã sưng lên, "Muộn rồi, chúng ta nên xuống dưới thôi."
"Ừm." Tạ Lam Án ôm Chân Lục Trà đáp lại, nhưng không có ý định đứng dậy, hai tay anh vẫn ôm chặt lấy cô.
Chân Lục Trà buồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/1976554/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.