Lương Dật Phàm không đợi bà nói thêm đã xoay người đi ra ngoài.
Hắn nói vài câu với đám người ở bên ngoài, lập tức có vài người mặc đồ vệ sĩ màu đen tiến vào bên trong.
Lương Dật Phàm đứng ở chính giữa, đưa lưng về phía phòng khách, lạnh lùng nói: “Để ý kỹ hai người này, không được để họ ra khỏi cửa, điện thoại, máy tính tịch thu toàn bộ.”
Hắn nói xong liền đi ra ngoài, đóng cửa.
Lời muốn hỏi cứ lơ lửng ở cổ họng, hình như bà vừa nghe thấy Dật Phàm nói về bạn trai của Tiết Lạc, tại sao bà lại không biết con bé đã có bạn trai? Và tại sao cuộc sống hiện tại của bà lại trở nên loạn cào cào như vậy?
Chuyện của Gia Vỹ, chuyện của Dật Phàm, giờ đến chuyện của Tiết Lạc đều khiến bà không biết phải làm thế nào.
Bà thở dài, xoay người nói với mấy tay vệ sĩ đứng trước cửa: “Chồng tôi bị ngất rồi, các anh có thể giúp tôi đưa ông ấy lên tầng, sau đó tìm giúp một bác sĩ không?”
Bà không thể quản những chuyện khác được nữa, bây giờ chỉ có thể chuyên tâm vào việc chăm sóc cho chồng.
Ra khỏi cửa Lương gia, trong lòng Lương Dật Phàm cảm thấy rất sảng khoái.
Nhiều năm nay hắn vẫn luôn tưởng tượng ra ngày này.
Mẹ nuôi qua đời, Lương Gia Vỹ bị bắt, cha nuôi biết chuyện công tâm mà nằm liệt giường, đây chính là cách trả thù sung sướng nhất.
Lương Dật Phàm ra khỏi nhà leo lên xe, bảo tài xế đi ra ngoài, một mình hắn lái xe đến một bãi biển không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-nu-chinh-ngu-ngoc/37790/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.