Vu Cửu thoáng nhích một bước khiến cho Kỳ Dụ Văn ngăn cô lại, bèn sầm mặt xuống, thấp giọng cảnh cáo: "Kỳ Dụ Văn, cô kiếm chuyện với tôi có phải không!"
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhướng, cũng thoáng xích qua bên cạnh một bước, vẻ mặt của Vu Cửu lập tức ôn hòa xuống, đeo mặt nạ cười giả tạo lên.
Kỳ Dụ Văn thì cười cười: "Là cô kiếm chuyện với tôi trước."
Vu Cửu tức đến độ amidan diễu hành, chổng đầu duỗi thẳng chân (tức giận đến mức có thể làm những chuyện vượt ngoài khả năng),lặng lẽ véo lấy góc áo cô ấy: "Kỳ Dụ Văn, cô có tin đêm nay tôi gi3t chết cô hay không!"
Kỳ Dụ Văn thoáng nhún vai một cái, chẳng để tâm.
Vu Cửu chỉnh đốn tốt tâm tình lần nữa, xoa xoa nắm đấm, sờ sờ hình xăm nhỏ nơi cánh tay: "Vậy cô cõng tôi đi."
"Được."
Kỳ Dụ Văn xoay người, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Vu Cửu: "Leo lên."
Vu Cửu cười cười về phía Lâm Thiên Song với vẻ ngại ngùng, rồi nhảy một cú nhẹ nhàng lên lưng Kỳ Dụ Văn ngay, sau đó lặng lẽ nói ở bên tai cô ấy: "Coi chừng cổ của cô nha ~"
"......"
Nơi này cách chỗ họ đậu xe tầm khoảng 100 mét, Kỳ Dụ Văn vừa mới đi được một bước thì cảm thấy cổ mình chợt bị siết.
Đôi mắt Kỳ Dụ Văn đều thẳng tắp: "Cô thả lỏng chút."
Vu Cửu càng dùng sức hơn, nhe răng nhếch miệng mà nói: "Có bản lĩnh thì cô thả tôi xuống đi."
Kỳ Dụ Văn gồng cứng cổ: "Có bản lĩnh thì cô bóp ch3t tôi đi."
"Cô còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-trong-truyen-nguoc-lam-ke-pha-roi/1835532/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.