Khẩu trang coi như đồ lót, cô đã khắm còn không biết xấu hổ.
"Kỳ Dụ Văn, chừng nào thì cô tan làm?"
Kỳ Dụ Văn vừa lật giấy tờ, vừa không chút để ý mà trả lời: "Sao? Cô đói rồi?"
"Không có, tôi có việc, tôi phải đi bệnh viện một chuyến.
"
Di động Vu Cửu vừa mới nhận được tin nhắn của bệnh viện, cô thoáng nhìn bầu trời mây đen dày nặng áp xuống bên ngoài, xem ra đợi lát sẽ có một trận mưa to.
Cô không muốn chậm trễ thời gian chờ mưa tới xối xả rồi lại đi, cho dù có xe đón đưa thì cũng là một chuyện phiền phức.
"Lấy thuốc à?"
Kỳ Dụ Văn khép lại tài liệu còn chưa xem xong, động tác lưu loát mà thu dọn mặt bàn: "Vậy đừng làm lỡ thời gian, tôi đi với cô."
"Hửm?"
Vu Cửu còn chưa phản ứng lại kịp thì đã bị Kỳ Dụ Văn kéo dậy từ trên sofa: "Cô bận tiếp chuyện của cô đi ha, tôi tự mình đi, mỗi người chúng ta đừng làm chậm trễ chuyện đối phương."
"Chuyện của cô rất quan trọng."
Trên mặt Kỳ Dụ Văn không có biểu cảm gì, giống như chỉ là đang nói một chuyện rất lý lẽ chính đáng.
Vu Cửu thoáng sửng sốt một chút, đầu chợt duỗi ra: "Não cô chập mạch rồi?"
Tay Kỳ Dụ Văn tay dời xuống, dắt lấy tay Vu Cửu thật chặt: "Không có, đi thôi."
"......"
Vu Cửu muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Kỳ Dụ Văn, không ngờ bị dắt càng lúc chặt hơn, thậm chí xương tay cũng bị siết đến đau nhói.
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu, nhìn vào Vu Cửu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-trong-truyen-nguoc-lam-ke-pha-roi/1835536/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.