Không lâu sau khi Vu Cửu ăn bữa tối xong, thì bố Lăng đã tỉnh lại.
Hiện tại thân thể ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, nhưng trong lòng lại thì đang dồn nén sự tình.
Thừa dịp cơ hội này bèn hỏi Vu Cửu: "Tiểu Cửu à, cái tiền thuốc men này......"
Vu Cửu cười cười, mặt không đỏ tim không thót mà nói dóc: "Không đắt lắm, bảo hiểm y tế chi trả một chút cũng chỉ hơn mười vạn.
Trường tụi con đã tổ chức sinh viên quyên góp, cái trường đại gia kia của tiểu Thập cũng thế, rất dễ dàng liền gom đủ tiền rồi, ngài cứ yên tâm là được."
Bố Lăng thở phào một hơi, cười đến khóe mắt cũng đã xuất hiện mấy cái nếp nhăn: "Vậy thì tốt, cần phải nhớ kĩ tên những bạn học quyên tiền đó."
Vu Cửu ngoan ngoãn gật đầu: "Sẽ nhớ kĩ ạ, về sau đợi con thành tài rồi, con sẽ trả tiền từng người một."
Bố Lăng vươn cái tay đang ghim kim ra, Vu Cửu thấy thế bèn tự giác thò đầu qua.
Bố Lăng hơi hơi mỉm cười, thoáng sờ đầu Vu Cửu, nói: "Làm khó con rồi, cha thật có lỗi với con, chẳng để con sống yên lành chút, còn liên lụy con."
Vu Cửu bắt lấy tay của bố Lăng, bỏ vào trong chăn: "Nếu sợ liên lụy con, thì dưỡng tốt thân thể, thật khỏe mạnh chính là an ủi tốt nhất đối với con rồi."
"Được, về sau cha nhất định dưỡng thân thể cho tốt."
......
Cha con ba người tán gẫu hết một hồi, thì bố Lăng liền lại ngủ thiếp đi.
Ở ngoài phòng bệnh, Lăng Thập kéo lấy tay Vu Cửu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-trong-truyen-nguoc-lam-ke-pha-roi/1835565/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.