Từ sau khi Kỳ Dụ Văn đi, có rất nhiều người dùng ánh mắt quái dị nhìn vào Vu Cửu, nhưng thật ra Vu Cửu không rảnh bận tâm.
Cô còn đang đắm chìm trong việc bản thân đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết máu chó đến cực điểm này.
Đời người sao lại gian nan như thế?
Sau khi cơ thể Vu Cửu bình thường lại, thì cúi đầu rời đi trông như có suy nghĩ gì, tất cả mọi người đều cho rằng cô đây là bị hoảng sợ.
Rốt cuộc thì Vu Cửu vẫn chỉ là một sinh viên năm nhất, ngày đầu tiên thực tập thì đã làm mích lòng CEO Kỳ Dụ Văn của công ty.
Loại chuyện này nếu thay bằng tay già đời nơi làm việc, thì cũng sẽ không nhịn được rùng mình ớn lạnh.
Việc đầu tiên sau khi Vu Cửu trở lại bộ phận của mình, chính là từ chức.
Cô không làm nữa, cái áo sơ mi kia cô cũng không định phụ trách.
Kỳ Dụ Văn là một chủ tịch ngàn tỷ, chẳng lẽ còn sẽ so đo một chiếc áo sơ mi với cô? Cái người cô ấy muốn so đo là bản thân cái người này mới đúng.
Lúc này không chạy, còn đợi khi nào?
Nhưng mà, thời điểm khi từ chức, cô đã liền gặp phải phiền toái nhỏ.
Bị từ chối.
Vu Cửu chống đôi tay trên bàn nhân sự, giương lên một nụ cười mỉm phẫn nộ lại không mất lễ độ: "Tôi không có ký hợp đồng với cô, tôi từ chức cần cô đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-trong-truyen-nguoc-lam-ke-pha-roi/1835585/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.