“Chín câu trong đề thi, tôi đã giảng xong hết rồi, mọi người còn câu hỏi gì không?” – Lâm Cảnh Lan phủi phấn trắng trên tay, đứng trên bục giảng hỏi.
Cả lớp im phăng phắc.
Hai phút sau, không biết ai là người khởi xướng, bất chợt vang lên một tràng vỗ tay, sau đó cả lớp như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay rào rào vang lên không ngớt, chấn động cả phòng học.
Lâm Cảnh Lan thấy các bạn cứ vỗ tay mãi không dừng, liền nở một nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng ra hiệu mọi người dừng lại, rồi cầm giẻ chuẩn bị xóa bảng.
“Xin đừng xóa vội!” – có bạn hét lên, “Cho tụi mình chép bài đã!”
Chính bạn đó cũng không nhận ra mình vừa vô thức nói “xin” và dùng giọng điệu đầy kính trọng.
Mọi người đều choàng tỉnh khỏi cơn choáng váng, vội vàng rút vở ra, tranh thủ chép như bay những gì Lâm Cảnh Lan viết trên bảng, từng chữ một cũng không dám bỏ sót.
Trước khi Lâm Cảnh Lan giảng bài, cô từng nói có thể giúp mọi người tiết kiệm một đến hai tháng ôn tập, khi đó ai cũng thầm cười khẩy. Nhưng giờ phút này, trong lòng chỉ còn lại sự chấn động không nói thành lời và một niềm phấn khích dâng trào. Những kiến thức và phương pháp mà Lâm Cảnh Lan vừa dạy không chỉ tiết kiệm được một, hai tháng, mà ba tháng còn chưa chắc đã đủ để sánh bằng!
Hôm nay họ mới hiểu câu “nghe một lời khôn, hơn học mười năm sách” là như thế nào. Trước đây mấy thứ như hàm số lượng giác, parabol toàn là một mớ hỗn độn trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2751465/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.