Lâm Cảnh Lan là người đầu tiên quay lại ký túc xá. Sau khi cô dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ phòng thì các bạn cùng phòng mới lục tục trở về.
“Ôi, để cậu phải dọn hết một mình rồi…” – Triệu Ngọc Mai áy náy nói.
Lâm Cảnh Lan vội xua tay ra hiệu không sao, rồi hạ giọng nói nhỏ với Triệu Ngọc Mai:
“Tết vừa rồi, ba mẹ cậu có mang quà tới nhà tớ, cậu biết chứ?”
Thấy Triệu Ngọc Mai gật đầu, Lâm Cảnh Lan nói tiếp:
“Đồ ba mẹ cậu mang tới, vốn tớ không định nhận, nhưng ba tớ cứ nhất quyết nhận lấy, tớ cũng chẳng làm gì được.”
Trong lòng cô luôn thấy việc nhận quà từ phụ huynh bạn học là chuyện rất kỳ cục, nên cô muốn giải thích rõ ràng.
“Còn mấy bạn khác cũng vậy, phụ huynh họ cũng có tới nhà tớ… Cậu giúp tớ nhắn lại với họ nhé, tớ thật sự không còn mặt mũi nào gặp nữa.”
Triệu Ngọc Mai nắm chặt tay Lâm Cảnh Lan:
“Nếu đã mang tới thì là thật lòng muốn tặng cậu mà. Họ là tặng cho cậu chứ đâu phải cho ba cậu.”
Triệu Ngọc Mai dịu dàng an ủi:
“Không phải lỗi của cậu đâu, đừng nghĩ nhiều. Nếu cậu ngại, để tớ đi nói giúp.”
Lâm Cảnh Lan mừng rỡ gật đầu, cười nói:
“Vậy thì cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Tết vẫn chưa qua hết dư âm thì kỳ thi thử lần hai đã cận kề.
Lâm Cảnh Lan vẫn ôn tập theo tiến độ đều đặn nên không thấy gì đặc biệt, nhưng một số bạn trong lớp đã bắt đầu rối trí.
“Cảnh Lan, giờ qua Tết rồi, hay tụi mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2752403/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.