Nhân gian tháng tư tràn đầy vẻ đẹp, trải qua một tháng chuẩn bị, Thư Nhiên tổ chức đội phim tài liệu, sắp khởi hành.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Cuối cùng Từ Thận vẫn quyết định ở lại đại bản doanh, làm hậu cần cho bọn họ.
Đây cũng là ý của Thư Nhiên, dù sao bọn họ cũng đi tới mấy tháng lận, Từ Thận là người bận rộn, thật sự không đi được.
Nhưng Từ Thận lo, Thư Nhiên là thư sinh hiền lành yếu đuối tới vùng nông thôn hẻo lánh, thật sự rất khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.
"Mang theo vệ sĩ, bác sĩ, thuốc thường dùng..." Thư Nhiên một hơi đếm cả đống, bất lực nhận ra thiếu chút nữa mình dọn cả nhà qua đó, mà những thứ này đều là Từ Thận chuẩn bị cho cậu, cậu thở dài: "Đồng chí Từ Thận, anh còn lo cái gì?"
Người ta nói một câu: "Không ở dưới mí mắt của anh, anh không an tâm được."
Thư Nhiên buồn cười: "Vậy anh trói em vào thắt lưng quần đi.”
Cậu đã hai mươi bảy...!A không, cách đây không lâu vừa mới làm sinh nhật xong, vậy thì hai mươi tám tuổi rồi, đã lớn thế này, mấy năm nay không đi ra ngoài một mình làm chuyện gì cả, trước kia còn làm công việc đồng áng trong thôn, càng sống càng yếu đuối.
"Anh cũng muốn lắm." Từ Thận nghĩ đến cảnh tượng kia, cảm thấy rất thoải mái, treo vợ trên người gì đó, hắn cười xấu: "Nhưng chắc chắn em không muốn đâu."
"Anh biết là tốt rồi." Thư Nhiên chọc trán hắn: “Được rồi, anh đừng nói về em nữa, giống như thím Tường Lâm* vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1983/1641197/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.