Hiệu suất làm việc của Lý Thái rất cao, chưa đến hai ngày đã xử lý xong chuyện tách hộ tịch cho Tô gia.
Tô Vận cầm trên tay hộ tịch mới, cả người như được tháo bỏ xiềng xích, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nếu không phải vì thương tích trên người còn chưa lành hẳn, nàng đã tự mình quay về Đại Hà thôn báo tin vui này cho phụ mẫu.
Cuối cùng chuyện này vẫn là do Vương Tiểu Bảo chạy một chuyến. Có điều Tô thái phó không theo ra thành, nói rằng ruộng vẫn phải trồng, mấy tháng này không còn tranh đấu triều chính, ông sống những ngày thanh tĩnh an nhàn, tạm thời cũng chẳng muốn ra ngoài.
Tô Vận cũng đành thuận theo ý họ.
Chuyện thoát hộ tịch đối với Tô gia mà nói chính là một bước ngoặt mang tính cột mốc. Tô Học Lâm không vào thành thì thôi, nhưng Tô nhị gia sau khi tan làm hôm đó liền bày một bàn tiệc lớn, mời Tô Vận và Thu Mộng Kỳ đến ăn cơm.
Thu Mộng Kỳ tự nhiên là vui thay cho họ. Tuy rằng phương pháp phơi muối không phải do cô nghĩ ra, nhưng dù sao cũng là cô đích thân đi tìm quận thủ đại nhân xin giải quyết việc này, tự nhận công lao không nhỏ, hớn hở tiếp nhận sự cảm kích của người Tô gia.
Nhưng cô cũng có điều lo lắng. Giờ Tô Vận đã khôi phục thân phận tự do, bản thân cô cũng không còn điểm gì có thể khống chế đối phương. Về sau, liệu nàng có còn giống như trước, gọi là đến, đuổi là đi, tận tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-cung-tinh-dinh-trong-trot-dung-co-do/2918555/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.