🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hiệu suất làm việc của Lý Thái rất cao, chưa đến hai ngày đã xử lý xong chuyện tách hộ tịch cho Tô gia.

 

Tô Vận cầm trên tay hộ tịch mới, cả người như được tháo bỏ xiềng xích, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nếu không phải vì thương tích trên người còn chưa lành hẳn, nàng đã tự mình quay về Đại Hà thôn báo tin vui này cho phụ mẫu.

 

Cuối cùng chuyện này vẫn là do Vương Tiểu Bảo chạy một chuyến. Có điều Tô thái phó không theo ra thành, nói rằng ruộng vẫn phải trồng, mấy tháng này không còn tranh đấu triều chính, ông sống những ngày thanh tĩnh an nhàn, tạm thời cũng chẳng muốn ra ngoài.

 

Tô Vận cũng đành thuận theo ý họ.

 

Chuyện thoát hộ tịch đối với Tô gia mà nói chính là một bước ngoặt mang tính cột mốc. Tô Học Lâm không vào thành thì thôi, nhưng Tô nhị gia sau khi tan làm hôm đó liền bày một bàn tiệc lớn, mời Tô Vận và Thu Mộng Kỳ đến ăn cơm.

 

Thu Mộng Kỳ tự nhiên là vui thay cho họ. Tuy rằng phương pháp phơi muối không phải do cô nghĩ ra, nhưng dù sao cũng là cô đích thân đi tìm quận thủ đại nhân xin giải quyết việc này, tự nhận công lao không nhỏ, hớn hở tiếp nhận sự cảm kích của người Tô gia.

 

Nhưng cô cũng có điều lo lắng. Giờ Tô Vận đã khôi phục thân phận tự do, bản thân cô cũng không còn điểm gì có thể khống chế đối phương. Về sau, liệu nàng có còn giống như trước, gọi là đến, đuổi là đi, tận tâm tận lực giúp mình phân tích án tình không?

 

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô liền thấy bất an đến khó chịu. Một bữa cơm mà người khác ăn vui vẻ hớn hở, chỉ có cô là ăn xong lại tiêu hóa không nổi.

 

Cô cảm thấy chuyện này nhất định phải nói rõ với đối phương một phen.

 

Mà Tô Vận, dưới sự níu kéo của hai đường muội, đêm đó đã ở lại tại ngõ Xuân Hi. Thu Mộng Kỳ đành phải tạm thời dẫn Xuân Đào quay về nha môn.

 

Trên đường đi, Xuân Đào hỏi: "Đại nhân, giờ Tô cô nương đã thoát hộ tịch, còn sẽ đến nha môn ở nữa không?"

 

Thu Mộng Kỳ vốn đang nghĩ đến chuyện này, cô ngẩng cằm nói: "Tại sao lại không? Việc tách hộ tịch là ta giúp nàng, chẳng lẽ nàng định qua cầu rút ván sao?"

 

Xuân Đào thật ra muốn nói, cho dù không có đại nhân giúp, chỉ bằng kỹ thuật phơi muối và chế tạo cối xay gió của Tô cô nương, thì cũng đủ để được tách hộ tịch. Nhưng nghĩ đến thân phận chủ tớ, nàng vẫn nuốt lời đó xuống.

 

Thu Mộng Kỳ dường như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, mím chặt môi không nói gì. Đối với người biết rõ nội tình mà nói, vị huyện lệnh như cô, hơn phân nửa thành tích chính trị đều là do Tô Vận mang lại. Nhưng nếu không có cô thì Tô Vận có thể phát huy được không? Với cái dáng vẻ đó, e là đã bị người ta bắt về nhốt trong lồng làm chim hoàng yến. Nghĩ đến đây, cô lại càng thêm vài phần tự tin với chính mình.

 

Sáng hôm sau sau khi hạ nha, thấy Tô Vận lại quay về hậu đường nha môn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tô Vận nhìn ra phản ứng của cô, không biểu lộ gì mà chậm rãi nói: "Về chuyện chi phí tiếp đãi mà trước kia ngươi nói, ta đã tìm hiểu qua. Thật ra triều đình từ lâu đã có luật lệ rõ ràng liên quan đến chi phí tiếp đãi, trong đó quy định rõ ràng địa điểm và quy cách tiếp đãi. Chỉ là mấy năm nay chẳng ai nghiêm túc chấp hành, việc phô trương lãng phí công quỹ ăn uống đã trở thành thói quen."

 

"Có quy định? Sao ta lại không biết?"

 

"Trong nha môn có người ước gì ngươi không biết, ai lại chủ động nói cho ngươi."

 

"Lư Quảng Thuận làm chủ bộ, quản lý văn thư và ty lại, theo lý mà nói thì phải nắm rõ các loại pháp quy trong huyện, vậy mà mấy ngày trước ta vì chuyện ghi sổ nợ tại tửu lâu Thiên Nhiên Cư nổi giận đùng đùng, hắn lại không mang mấy điều luật này ra nhắc nhở ta. Tên này rốt cuộc là muốn giở trò gì?"

 

"Có thể là không muốn đắc tội Khổng Hưng Hiền, hoặc cũng có thể là trong chuyện tiếp đãi tại tửu lâu, hắn cũng được chia phần lợi ích nên mới vờ như không biết."

 

Thu Mộng Kỳ tức giận không thôi, "Mấy chuyện lớn mà ta làm gần đây vẫn chưa đủ để răn đe bọn họ sao!"

 

"Người ta thường nói cường long không áp được địa đầu xà, ngươi nếu nắm được điểm yếu của bọn chúng thì chúng chỉ đành chịu thiệt một chút. Nhưng nếu ngươi không nắm được, thì bọn chúng vẫn cứ tiêu dao tự tại. Đừng coi thường bọn họ, mấy năm nay bám rễ ở Phong Nhạc, đã luyện thành không ít trò lươn lẹo, bên dưới còn có cả mạng lưới rối rắm khó dẹp."

 

"Hừ, cành lá có rậm rạp đến đâu thì sao, ta cầm kéo trong tay, chuyên cắt mấy cành lá sâu mọt của bọn chúng."

 

Tô Vận nói: "Trước đây nhiệm vụ tiếp đãi quan viên đều do trạm dịch phụ trách, nhưng ngươi cũng biết trạm dịch của Phong Nhạc chúng ta thế nào - xập xệ rách nát, quan viên qua lại thà tự bỏ tiền ở khách đ**m còn hơn là ở trạm dịch."

 

Lúc này Thu Mộng Kỳ chợt nhớ lại lúc trước cô theo đội áp giải đi về hướng đông, từng dừng chân nghỉ ở trạm dịch, điều kiện nơi đó thực sự là thảm không nỡ nhìn.

 

"Vậy có nên sửa sang lại không, hay cứ để mặc cho người ta vào thành tiêu dùng giúp thúc đẩy các khoản chi khác? Dù sao nơi đó cũng chẳng sinh lợi gì." Thu Mộng Kỳ nghĩ chưa được thấu đáo, nhất thời cũng không biết nên quyết định thế nào.

 

"Thật ra quan phủ có trách nhiệm duy tu sửa chữa trạm dịch, cũng xem như là bộ mặt đối ngoại của một huyện. Không cần xây dựng xa hoa, chỉ cần đảm bảo sạch sẽ tươm tất, đáp ứng được nhu cầu cơ bản về ăn ở là đủ. Ta thì có một cách, có khi còn có thể giúp nha môn tăng thu."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức mắt sáng rực: "Cách gì vậy?"

 

"Hiện nay trạm dịch chủ yếu là cung cấp ăn ở và dịch vụ xe ngựa miễn phí cho quan viên qua lại. Ta cảm thấy có thể mở rộng thêm một bước: do nha môn bỏ vốn mở rộng quy mô, xây thêm khu thương nghiệp, tách biệt với khu công vụ, mở cửa cho dân thường và thương nhân, chuyển sang mô hình thương nghiệp hóa. Vì là do quan phủ vận hành, nên có thể đảm bảo an toàn, cũng dễ dàng chiếm được lòng tin của người qua đường, từ đó tạo được nền tảng khách hàng ổn định."

 

"Ý tưởng này quá tốt! Ngày mai ta sẽ lập tức cho người triển khai," Thu Mộng Kỳ lập tức quyết định, "Còn tửu lâu Thiên Hương, có cần hợp tác với bọn họ không?"

 

"Nếu món ăn và giá cả hợp lý thì có thể hợp tác. Như ta vừa nói, trạm dịch chỉ cần bảo đảm nhu cầu cơ bản, không cần xa hoa, chỉ cần cơm nước sạch sẽ. Một số quan viên có thể không hài lòng với dịch vụ của trạm dịch, lúc đó vẫn cần hợp tác với các thương gia khác, một chính một phụ, hỗ trợ lẫn nhau."

 

Thu Mộng Kỳ đè nén sự ngưỡng mộ trong lòng đối với nàng, nói: "Chỉ tiếc là Khổng Hưng Hiền và Lư Quảng Thuận đều không dùng được, khiến ta giờ mỗi lần muốn sắp xếp việc gì cũng chỉ nghĩ đến Quý Hô. Nhưng hắn chỉ là một huyện úy, có việc chính của mình, cứ bị ta sai làm việc khác mãi cũng không ổn."

 

"Hắn dạo này đang làm gì?"

 

"Hắn gần đây dẫn theo Tôn bộ đầu chỉnh đốn trật tự trị an trong thành, mấy thế lực đen lộ liễu cơ bản đều bị đánh dẹp. Vấn đề nha dịch thu phí bảo kê cũng đã cải thiện rõ rệt, ngươi không thấy môi trường kinh doanh ở Phong Nhạc bây giờ tốt hơn trước đây sao?"

 

Tô Vận gật đầu: "Không chỉ trị an tốt hơn, mà hiệu quả vệ sinh cũng ngày càng thấy rõ, đặc biệt là sau khi bốn nhà xí công cộng trong thành đưa vào sử dụng, cuối cùng huyện thành này cũng không còn cái mùi quái dị."

 

Thu Mộng Kỳ biết bệnh ưa sạch sẽ của nàng lại tái phát, không nhịn được nói: "Nghĩ đến tình cảnh trên đường lưu đày, ngươi sẽ không còn suốt ngày chê chỗ này chỗ nọ."

 

Điều kiện vệ sinh trên đường lưu đày chính là ác mộng cả đời mà Tô Vận không muốn nhớ lại. Nghe Thu Mộng Kỳ lại nhắc đến chuyện này, nàng trừng mắt liếc cô một cái.

 

Thu Mộng Kỳ thấy ánh mắt đó, lại không giống như trước là thực sự giận dỗi, ngược lại còn có vài phần hờn trách, trong lòng bỗng khẽ run, không hiểu sao tim đập mạnh một nhịp. Cô chậm rãi dời tay trên mặt bàn, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của đối phương, cắn môi, ấp a ấp úng nói: "...Ngươi thoát hộ tịch rồi, sau này... vẫn sẽ theo ta làm việc chứ?"

 

Ngón tay tròn trịa bị đối phương khẽ chạm một cái, Tô Vận hơi cong nhẹ ngón trỏ, khẽ ho một tiếng: "Không theo ngươi thì theo ai." (Editor: trời ơi =]]]])

 

Câu nói đó vừa rơi vào tai Thu Mộng Kỳ, lập tức khiến lòng cô xao động, niềm vui nháy mắt liền hiện lên giữa đôi mày.

 

Cô cố gắng đè nén sự hân hoan trong lòng, lại không muốn để đối phương nhận ra mình quá kích động, liền nói: "Bản huyện xây tổ đón phượng, kết quả lại tới một... con gà."

 

Tô Vận nghe vậy lập tức nhặt mấy quyển sách trên bàn ném thẳng vào đầu cô, giận dữ mắng: "Tên họ Thu kia, ngươi nói ai là gà hả--"

 

 

Buổi chiều, Thu Mộng Kỳ dẫn Tô Vận tới kho bạc.

 

Từ sau khi Khổng Nguyên Lượng bị xử tội, chức quan giữ kho được giao lại cho một tiểu lại tên là Ngũ Nhân. Thu Mộng Kỳ vốn muốn sắp xếp người của mình vào, nhưng lúc này cô mới tới nhậm chức, chưa kịp bồi dưỡng tâm phúc. Dù vậy, vị đại ca có cái tên giống bánh trung thu này, tuy có vẻ hơi đơ nhưng làm việc rất nguyên tắc, cứng nhắc bám theo quy định, khiến cô cũng khá hài lòng.

 

Chủ yếu là vì Ngũ Nhân từng là người dưới trướng của Quý Hô, được Quý Hô đánh giá rất cao.

 

Mà hiện giờ Thu Mộng Kỳ vô cùng tín nhiệm Quý Hô, Quý Hô nói người này dùng được, cô liền cho là đáng tin. Sau khi trải qua một vài khảo hạch đơn giản, liền quyết định giao việc luôn.

 

Ngũ Nhân làm việc hơn một tháng, Thu Mộng Kỳ xem sổ sách ghi chép rõ ràng, thu chi có căn cứ, cũng rất hài lòng, hoàn toàn yên tâm.

 

Sau khi hỏi rõ lượng bạc tồn trong kho, hai người lại đến hộ phòng để đối chiếu sổ sách, không có chênh lệch. Lúc này nha môn còn bốn vạn bảy ngàn lượng bạc trắng, so với những năm trước thì đúng là tốt hơn, nhưng nếu thật sự muốn làm việc lớn thì vẫn sẽ rất tốn kém, vì vậy vẫn phải tính toán cẩn thận.

 

Hai người thương lượng một lúc, chủ yếu là theo chủ kiến của Tô Vận, cuối cùng quyết định phân ra hai ngàn lượng bạc để trùng tu trạm dịch.

 

Phong Nhạc có hai trạm dịch, chia thành trạm đường bộ và trạm đường thủy. Trạm đường thủy nằm gần bến đò trong thành, còn trạm đường bộ thì ở bên ngoài phía tây thành, gần quan đạo.

 

Cả hai trạm đều cần được xây dựng lại. Trạm thủy gần bến đò, người qua lại đông, quy hoạch phòng ở và chức năng cũng nhiều hơn nên được phân một ngàn hai trăm lượng bạc. Trạm bộ thì được cấp tám trăm lượng.

 

Khi đến khâu chọn người phụ trách cụ thể, Thu Mộng Kỳ lại lâm vào khó xử.

 

Việc tu sửa và mở rộng trạm dịch vốn thuộc thẩm quyền của công phòng, không cần cô phải đích thân giám sát, thường sẽ giao cho Huyện thừa theo dõi. Nhưng hiện tại cô không tin tưởng được người này, rất nhiều việc đều tự ý vượt mặt mà sắp xếp, khiến cho Khổng Hưng Hiền giờ gần như thành người vô dụng trong nha môn.

 

"Làm sao đây, ta cứ cảm thấy giao chuyện gì cho hắn cũng không yên tâm."

 

Tô Vận cũng thở dài: "Bình thường mà nói, trong một huyện, mấy vị quan huyện nên đồng lòng hợp tác mới phải. Nhưng Phong Nhạc nhiều năm không có huyện lệnh, toàn là Khổng Hưng Hiền làm chủ. Giờ quyền lực rơi vào tay ngươi, hắn đương nhiên không cam tâm, thậm chí có thể vượt cấp dâng sớ hạch tội ngươi. May mà Lý quận thủ không phải hạng hồ đồ, điểm này chúng ta không cần quá lo, nhưng giữa huyện lệnh và huyện thừa không đồng lòng, thì đúng là sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của huyện."

 

"Không quan tâm, chuyện này tuyệt đối không thể để hắn làm."

 

"Cũng không cần phòng bị chặt đến thế. Việc sổ sách ghi chép tách riêng, lại thêm đội xây dựng mà trước đó ngươi đã thành lập cũng coi như người của ngươi, để họ thi công. Nếu công trình có vấn đề như dùng vật liệu kém chất lượng, bọn họ sẽ là người phát hiện đầu tiên, bảo họ báo lại cho ngươi là được. Thiết lập cơ chế bảo mật và khen thưởng cho người tố cáo, chẳng khác nào trong công trường có mấy chục cái 'camera', ngươi còn sợ gì?"

 

"Cách này hay."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức sai người gọi Khổng Hưng Hiền đến, giao phó chuyện xây dựng trạm dịch cho hắn.

 

Khổng Hưng Hiền bị gạt sang một bên suốt mấy ngày, chẳng làm được việc gì, trong lòng cực kỳ bực bội. Nay nghe nói huyện lệnh giao việc xây trạm dịch cho mình, rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm.

 

Tuy rằng nếu đổi lại là hắn làm chủ, thì tuyệt đối sẽ không đem từng ấy bạc trắng ném vào xây trạm dịch, nhưng khổ nỗi giờ người làm chủ không phải là hắn.

 

Chỉ đành tự an ủi mình, nhận việc này làm thì ít ra cũng kiếm được chút dầu mỡ.

 

Nào ngờ lại nghe Thu Mộng Kỳ nói: "Công nhân cứ dùng người của đội xây dựng, nếu nhân lực không đủ thì để tổ trưởng tự tuyển thêm, những công nhân này được tính là nhân sự khoán ngoài của nha môn, tiền công do hộ phòng chi trả thống nhất, không tính vào chi phí sửa chữa."

 

Khổng Hưng Hiền ngây người tại chỗ, nếu là trước kia, thuê mười người thì báo danh trăm người, rồi kéo dài thời gian thi công một chút, riêng phần tiền công là có thể vớt được một khoản lớn, nhưng giờ phần này bị cắt bỏ, hắn còn gì để làm ăn.

 

"Về phần vật liệu, bản huyện đã xác định được mấy nhà cung ứng, nhập hàng theo nhu cầu cụ thể, Khổng đại nhân cứ theo dõi tiến độ là được."

 

Căn bản là không có chỗ chen chân, cùng lắm cũng chỉ là giám sát công trình, mặt Khổng Hưng Hiền sa sầm hẳn xuống.

 

Thu Mộng Kỳ giả vờ như không thấy, bản thân cô mới là người đứng đầu, còn cần phải nhìn sắc mặt người sao?

 

Tối đến khi ăn cơm, Thu Mộng Kỳ nói: "Ngươi không biết đâu, lúc đó sắc mặt hắn thối đến mức nào."

 

"Dưới áp chế mạnh như vậy, ta thấy không bao lâu nữa bọn họ chắc chắn sẽ có hành động, vẫn phải cẩn thận một chút."

 

"Ta thì không có gì phải cẩn thận, ngược lại là ngươi, cứ đi sát bên cạnh ta, đừng để lạc một mình là được."

 

Chuyện lần trước với Trương bách hộ, đến nay cô vẫn còn cảm thấy kinh hãi.

 

Nhắc đến Trương bách hộ, Thu Mộng Kỳ nói: "Dạo này không biết cái thứ xấu xí đó ra sao rồi, ngày mai ta sẽ bảo Tiểu Bảo đi dò tin, ta không tin vị Thiên hộ đại nhân kia lại có thể nhịn để cái sừng trên đầu mà làm rùa đen."

 

Tô Vận là người bị hại trực tiếp, đương nhiên hận Trương bách hộ đến thấu xương, nghe Thu Mộng Kỳ nói vậy, hiếm khi không quở trách cô.

 

Sáng hôm sau, Thu Mộng Kỳ vẫn canh cánh chuyện muốn biết kết cục của Trương bách hộ, liền sai Vương Tiểu Bảo đi thu thập tin tức, đồng thời lại đón nhận lần đòi nợ thứ ba từ chưởng quầy của Thiên Nhiên Cư.

 

Sau khi đuổi người đi, Thu Mộng Kỳ trở về nội thất, vừa vào đã than vãn với Tô Vận: "Ta xây hai cái trạm dịch còn chắt chiu mãi mới dám bỏ ra hai ngàn lượng bạc, vậy mà bọn họ ăn uống nửa năm đã đòi năm ngàn lượng, cho dù trong nha môn có bạc thì ta cũng không lấy ra mà chi cho cái này."

 

Thật sự là quá đáng.

 

Tô Vận suy nghĩ rồi nói: "Trước đây sinh thần ngươi, không ít quan viên cũng tặng bạc, giờ số bạc đó vẫn còn ở chỗ chúng ta, có thể lấy ra bù đắp một phần."

 

Lúc này Thu Mộng Kỳ mới nhớ ra chuyện đó, nói: "Chắc khoảng hơn hai ngàn lượng, có thể bù được một nửa, phần còn lại ta cũng không muốn xuất tiền."

 

"Giờ ngươi càng ngày càng biết lo toan việc nhà, nhưng ngươi cũng đâu phải là con Tỳ Hưu chỉ vào không ra, triều đình vốn đã có khoản kinh phí tiếp khách này, cứ bảo Thiên Nhiên Cư liệt kê chi tiết toàn bộ hóa đơn tiêu dùng ra, những hóa đơn nào không có chữ ký của quan viên thì không được thanh toán, để Thiên Nhiên Cư tự đi tìm người tiêu dùng mà đòi tiền. Đợi khi toàn bộ hóa đơn được liệt kê xong, cứ theo quy chế chi tiêu tiếp khách của triều đình, phần hợp lý thì do nha môn chi trả, phần vượt mức thì để quan phụ trách tiếp đãi tự lo."

 

Thu Mộng Kỳ cười, biện pháp này quả là hay vô cùng.

 

"Chỉ là ngươi làm vậy, người ghét ngươi sẽ càng nhiều, không chừng mấy quan lại đó sẽ hùn tiền mua cái đầu của ngươi."

 

"Hứ, cứ việc tới, ta sợ uy h**p từ bao giờ."

 

Thế nhưng sau khi việc được giao xuống, rất nhanh hộ phòng đã báo lại: tờ hóa đơn mà Thiên Nhiên Cư đưa tới, một nửa là do Khổng Nguyên Lượng ký tên.

 

Đúng là thượng hữu chính sách, hạ hữu đối sách, đám quan lại ở Phong Nhạc đúng là chơi mấy trò lách luật này vô cùng thuần thục.

 

"Nói vậy, giờ không có chứng cứ đối chất, lại để bản quan gánh cái khoản này?"

 

Đinh Diên run rẩy không dám nói lời nào.

 

Sáng sớm hôm sau khi điểm danh vào nha môn, Thu Mộng Kỳ lập tức ném hóa đơn của Thiên Nhiên Cư xuống đất, lớn tiếng mắng: "Nửa năm trời, các ngươi là tiếp đãi hoàng thượng sao? Ăn đến năm ngàn lượng bạc, các ngươi có biết không, toàn bộ bá tánh trong huyện tham gia lao dịch một năm cũng chưa kiếm được năm ngàn lượng! Giờ xây hai trạm dịch, các ngươi ầm ĩ phản đối không cho xây, mà nửa năm trời các ngươi lại ăn hết cả năm cái trạm dịch, các ngươi có biết không hả?!"

 

Thấy Thu Mộng Kỳ nổi trận lôi đình, đám quan lại cúi gằm đầu không dám hé miệng, có người lo lắng ngọn lửa này sẽ cháy tới mình, có kẻ lại âm thầm mừng thầm vì Khổng Nguyên Lượng đã chết, mấy cái nồi này có thể đẩy hết sang cho hắn, nhưng cũng có người phẫn nộ bất bình, bởi bọn họ căn bản không hề ăn uống linh đình như vậy.

 

"Đại nhân, hạ quan không phục!"

 

Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là Quý Hô.

 

Trước giờ Quý Hô là người không hòa nhập với ai, mấy người khác chẳng ai thích chơi với hắn, nhưng từ khi huyện lệnh mới nhậm chức, tiểu tử này lại rất được cô ưu ái. Quý Hô càng trong sạch, lại càng làm nổi bật sự bẩn thỉu của bọn họ, nên đám quan lại càng ghét hắn hơn.

 

Lúc này thấy hắn lại dám đứng ra phản bác Thu Mộng Kỳ, mọi người đều vô cùng bất ngờ, có kẻ thậm chí còn hả hê, muốn xem thử Thu Mộng Kỳ bị thuộc hạ mình tin tưởng cãi lại thì sẽ có phản ứng gì.

 

Thu Mộng Kỳ không ngờ tên Quý Hô này lại nhảy ra phá rối, liền chỉ tay vào hắn mắng: "Ngươi không phục? Ngươi không ăn sao?"

 

Quý Hô nói: "Hạ quan đúng là cũng từng tiếp đãi quan viên từ các huyện khác, nhưng chưa từng dùng bữa ở Thiên Nhiên Cư. Đại nhân mắng người như vậy, hạ quan cũng bị vạ lây, hạ quan không phục."

 

Trong lòng Thu Mộng Kỳ thấy vui, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, hỏi: "Ngươi tiếp khách ở tửu lâu nào?"

 

"Hạ quan ở Triệu thị tửu lâu."

 

"Triệu thị tuy cũng được, nhưng quy cách vẫn chưa đủ. Bản huyện không cho phép các ngươi lãng phí công quỹ ăn chơi linh đình, nhưng cũng không thể qua loa sơ sài, ảnh hưởng tới hình tượng đối ngoại của huyện ta. Đợi sau này trạm dịch xây xong, tiếp đãi sẽ do trạm dịch thống nhất phụ trách, ngoài ra sẽ chọn thêm vài tửu lâu có môi trường tốt, món ăn ngon làm phương án dự phòng. Còn loại như Thiên Nhiên Cư, ăn một bữa cả trăm lượng bạc, các ngươi coi nha môn này là nhà mình mở chắc?"

 

Lại một trận mắng như tát nước vào mặt, vốn tưởng Quý Hô ra mặt chịu đòn thay, ai ngờ lại là đổ thêm dầu vào lửa, đám quan lại càng thêm căm ghét hắn.

 

"Nói đi, giờ làm thế nào?"

 

Không ai trả lời, đại đường im phăng phắc, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

"Có phải các ngươi nghĩ đổ hết tội lên một người chết là xong chuyện không? Khổng Nguyên Lượng chỉ là một quan thương, luật pháp có điều nào quy định quan thương phải phụ trách việc tiếp đãi không? Lư chủ bộ, ngươi rành luật pháp và văn thư của Đại Diễm nhất, nói cho bản quan biết, có quy định như vậy không?"

 

Lư Quảng Thuận không ngờ mình lại là người đầu tiên bị lôi ra hỏi tội, vội vàng cúi đầu bước lên, run rẩy đáp: "Bẩm đại nhân, không có quy định như vậy... Nhưng cũng có thể là Khổng Nguyên Lượng tên khốn đó không phải đi tiếp khách, mà là mượn danh nghĩa nha môn dẫn người ngoài đi ăn uống cũng không chừng..."

 

"Đúng vậy thưa đại nhân, tên Khổng Nguyên Lượng này gan to bằng trời, chuyện gì mà hắn không dám làm, mượn danh nghĩa tiếp đãi, ăn xong chỉ việc ký tên rồi rời đi, chúng ta cũng đâu biết chuyện đó là sao."

 

Lại có một tiểu lại bước ra nói: "Đại nhân, nếu sai lầm là do Khổng Nguyên Lượng gây ra, thì số một vạn lượng bạc tịch thu từ nhà hắn hôm đó, chẳng phải vừa hay có thể dùng để bù vào khoản thâm hụt này sao, hay là-"

 

Những người khác lập tức phụ họa theo.

 

Thu Mộng Kỳ giận quá hóa cười: "Tốt lắm, tất cả đều đổ lên đầu Khổng Nguyên Lượng phải không? Muốn ta lấy tiền lấp hố chứ gì? Hừ, ai nấy đều mơ thật đẹp! Nghe cho kỹ đây, lập tức thành lập tổ điều tra 'công quỹ ăn uống ở Thiên Nhiên Cư', do ta đích thân làm tổ trưởng, Quý Hô làm phó tổ trưởng. Từ hôm nay bắt đầu, toàn lực điều tra tình hình nửa năm qua có người dùng công quỹ ăn uống bừa bãi tại Thiên Nhiên Cư. Nếu điều tra ra đúng là có thật, sẽ báo cáo thẳng lên Tân Hội, để quận thủ đại nhân quyết định xử lý."

 

"Các ngươi nên cân nhắc cho kỹ, một khi báo lên trên, có người có khi phải bay mũ ô sa, theo ta được biết, trong số các ngươi có kẻ đã tốn không ít bạc để mua chức ngồi vào vị trí hiện tại, đừng để chỉ vì mấy bữa ăn mà mất cả chức quan chức lại, lợi bất cập hại!"

 

Lời vừa dứt, đại đường như nổ tung.

 

Thực ra trước đó, theo kế hoạch của Thu Mộng Kỳ và Tô Vận, họ vốn không định làm căng tới mức này, dù sao động đến miếng cơm manh áo của người khác cũng chẳng khác nào giết cha họ, hiện giờ nền móng của cả hai chưa vững, không tiện đẩy mọi chuyện đến đường cùng, vì chó cùng rứt giậu.

 

Ai ngờ Lư Quảng Thuận lại dám trắng trợn đổ vấy là Khổng Nguyên Lượng tự mình mượn danh nghĩa nha môn để đi ăn uống, khiến Thu Mộng Kỳ hoàn toàn trở tay không kịp. Vốn dĩ tính tình cô nóng nảy, bị người đâm thẳng mặt thế này sao chịu nhịn được, trong cơn giận dữ liền lập tức tuyên bố thành lập tổ điều tra.

 

Mọi người không ngờ chỉ một khoản chi cho việc ăn uống lại ầm ĩ đến mức này, ai nấy đều vừa giận vừa hận Thu Mộng Kỳ, chỉ thấy cô quá tính toán, thật khó chịu, nha môn đâu phải nhà riêng cô mà quản chặt như vậy. Bao nhiêu người cực khổ thi cử lấy công danh, hoặc bỏ tiền mua quan bán tước, chẳng lẽ không nên tìm chút "hồi vốn"? Nay thiên tử ăn chơi vô độ, chẳng đoái hoài đến sinh dân, cô làm ra bộ mặt đạo đức giả này là diễn cho ai xem?

 

"Đại nhân, không thể, chuyện nhỏ trong huyện mà ầm ĩ đến quận, nếu quận thủ đại nhân nổi giận, đến cuối năm, bao gồm cả ngài trong đó, chẳng ai qua được đợt sát hạch!"

 

Thu Mộng Kỳ cười lạnh: "Liên quan gì tới ta? Ta mới đến Phong Nhạc vào tháng Năm, các ngươi ăn nhậu nửa đầu năm chẳng can hệ gì tới ta!"

 

"Chẳng lẽ đại nhân quên rồi sao? Yến mừng sinh thần mười bảy tuổi của ngài cũng tổ chức tại Thiên Nhiên Cư, mà khoản đó cũng nằm trong hạng mục chi phí ấy."

 

Lúc này Thu Mộng Kỳ mới quay đầu lại, nhìn về phía Khổng Hưng Hiền, nói: "Khổng đại nhân, tiệc sinh thần hôm đó ta có đưa bạc nhờ ngài lo liệu chuyện ấy, chẳng lẽ ngài không giúp ta trả tiền bữa đó?"

 

Khổng Hưng Hiền vội quỳ xuống, kêu lên: "Ai da đại nhân a, số bạc đó hạ quan đã đưa hết cho Khổng Nguyên Lượng mang đi thanh toán, chỉ sợ tên khốn đó nuốt trọn!"

 

Những người còn lại nghe vậy, cảm thấy dường như vẫn còn cơ hội xoay chuyển, liền đồng loạt phủ phục xuống đất khuyên nhủ: "Đại nhân, lần này hay là bỏ qua đi, nếu liên luỵ đến cả đại nhân thì cũng không hay."

 

"Đúng đấy đại nhân, chuyện trong huyện thì cứ để lại trong huyện giải quyết, hà tất phải để người ngoài chê cười."

 

Thu Mộng Kỳ cảm thấy bản thân bị người ta tính kế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

 

Cô đè nén lửa giận trong ngực, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhẹ rồi chậm rãi nói: "Làm huyện lệnh hay không thật ra ta cũng không để tâm, chỉ là mắt ta không chứa nổi một hạt cát."

 

Mọi người trong lòng thấp thỏm bất an, không rõ ý tứ của huyện lệnh đại nhân là gì, chẳng lẽ thật sự muốn điều tra đến cùng? Nếu điều tra thật thì không thể nào không lòi ra chút dấu vết, lúc đó chẳng ai thoát được.

 

Cả đám nhìn nhau, không ai dám đứng dậy.

 

"Tất nhiên, cũng không phải là nhất định phải điều tra vụ này."

 

"Đại nhân-" đám quan lại lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

 

"Tấm hóa đơn năm nghìn lượng bạc mà Thiên Nhiên Cư gửi tới, trước đó bản quan đã ra lệnh cho văn lại thống kê số lượt tiếp đãi quan viên trong nửa đầu năm, theo luật triều đình thì phần có thể báo lại được là năm trăm lượng. Ngoài ra, yến sinh thần hôm đó, theo như Khổng đại nhân báo lại, tổng chi phí là một trăm lượng, do bản huyện tự chi trả. Còn về khoản lễ kim hôm ấy bản huyện nhận được, trong đó một vạn lượng là do các thương gia giàu có ở Phong Nhạc thành quyên tặng, toàn bộ được dùng làm tiền công cho dân phu đi lao dịch, đều có ghi chép rõ ràng. Phần còn lại hai nghìn ba trăm lượng là do các vị đồng liêu tặng, bản quan vẫn chưa hề đụng đến, có thể dùng để chi trả phần chi phí ăn uống tại Thiên Nhiên Cư lần này. Danh sách cụ thể, bản huyện sẽ lần lượt công bố. Tuy nhiên, vẫn còn thiếu hai nghìn một trăm lượng, mà số bạc này bản huyện sẽ không lấy từ kho công."

 

Mọi người đều ngẩn ra, một là kinh ngạc vì huyện lệnh vậy mà lại chịu lấy tiền lễ ra dùng chung, hai là nếu nha môn không chi tiền, thì số còn lại ai sẽ chịu?

 

"Giống như lần trước, ta cho các ngươi ba ngày, tự đi xoay đủ số bạc còn lại. Ba ngày sau nếu gom đủ, thì chuyện này sẽ không truy cứu, ai nấy yên ổn. Còn nếu không đủ lập tức mở tổ kiểm tra, bản huyện cho dù phải bỏ mũ ô sa cũng phải tra ra cho rõ ràng khoản tiền này!"

 

Thu Mộng Kỳ nói xong, không cho bất kỳ ai cơ hội lên tiếng nữa, tay vỗ mạnh vào mộc bàn - "Giải tán!"

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã vote phiếu bá vương hoặc tưới dưỡng dịch cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-06-05 21:05:34 đến 2023-06-06 20:29:18 nhé~

 

Cảm ơn các thiên thần đã ném mìn: 哎呀呀0806, 一头牛, 闲闲土豆, 宝宝巴士 - mỗi người 1 quả;

 

Cảm ơn các thiên thần đã tưới dưỡng dịch: 小宪空 41 chai; 骛, 方寸之心, 墨瑾 mỗi người 10 chai; 22159500 5 chai; slowly 2 chai; 6#0, 小孙在这儿!, 步流浪, 67349443 mỗi người 1 chai;

 

Cực kỳ cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.