🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi tuyên bố chuyện vui lớn, sân viện Lâu gia tràn đầy không khí hân hoan.

 

Nhưng chưa bao lâu, Lục Tử đã tới ngõ Xuân Hi, nói rằng người Cam gia đã quay về, vào thành rồi, đang trực tiếp tiến về nha môn. Cam Đức Thọ thậm chí không ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa về, sắc mặt đầy tức giận.

 

Thu Mộng Kỳ biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói mấy câu với Tô Vận rồi chuẩn bị quay về nha môn.

 

Tô Vận biết lúc này cô quay về là lại phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Cam Đức Thọ, thấy không đành lòng, dặn dò: "Hiện giờ hắn không làm gì được ngươi, chỉ có thể trút giận lên đầu ngươi, cứ mặc hắn gào thét."

 

Thu Mộng Kỳ nói: "Ngươi đừng lo, đã đồng ý diễn cho xong vở kịch này thì ta sẽ không bỏ dở giữa chừng."

 

Tô Vận trong lòng cười khẩy một tiếng, người này đến lúc này mà vẫn nhấn mạnh chuyện "diễn kịch", nàng mỉm cười: "Vậy ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi, vở kịch này có khi phải diễn cả đời."

 

Tim Thu Mộng Kỳ đập rộn ràng, cô còn mong như thế.

 

Nhưng lời này cô không nói ra, chỉ sâu sắc nhìn nàng một cái rồi cùng Vương Tiểu Bảo rời đi.

 

Tại nha môn, Cam Đức Thọ sắc mặt giận dữ, lớn tiếng mắng mỏ Lư Quảng Thuận: "Thu Thực đâu rồi, lúc này mà không có mặt ở nha môn làm việc, lại chạy đi đâu chơi bời?"

 

Lư Quảng Thuận vội đáp: "Sáng sớm đã đưa đại nhân quận thủ đi kiểm tra tiến độ sửa chữa trạm dịch, giờ vẫn chưa về."

 

"Bổn quan còn chưa rời khỏi đây, mà dám bỏ rơi bổn quan ở lại, còn ra thể thống gì!"

 

Lư Quảng Thuận dè dặt hỏi: "Đại nhân, là vì chuyện ở Đại Hà thôn không như ý sao?"

 

"Thành, thành cái gì! Ngươi làm chức chủ bộ của một huyện mà ngay cả việc người Tô gia đã thoát hộ tịch cũng không biết, còn để ta mang nhị công tử đi cầu thân. Ngươi ăn cơm làm gì, chỉ biết phá việc!"

 

"Cái gì? Người Tô gia đã thoát hộ tịch? Nhưng hắn chỉ là một quan thất phẩm, sao có thể làm được việc này?" Lư Quảng Thuận giật mình, hộ tịch là chuyện lớn vốn phải qua tay hắn, vậy mà Thu Mộng Kỳ không biết làm cách nào âm thầm giúp Tô gia thoát hộ.

 

Cam Đức Thọ ném mạnh chén trà xuống bàn, giận dữ nói: "Không biết từ khi nào hắn đã nối quan hệ với Lý Thái, dùng chuyện chế muối làm điều kiện trao đổi, trực tiếp giúp cả nhà thoát hộ. Khiến ta mất mặt trước lão Tô, thật đáng hận!"

 

Làm ra chuyện lớn thế này, Lư Quảng Thuận sợ đến mức vội vàng quỳ xuống dập đầu liên tục: "Tất cả là do hạ quan sơ suất, hạ quan đáng chết, xin đại nhân trách phạt."

 

"Phạt ngươi có ích gì, thật đúng là chẳng làm nên trò trống gì, hừ!"

 

Lư Quảng Thuận lập tức cảm thấy áp lực nặng nề, không dám ngẩng đầu, dè dặt nói: "Đại nhân, người Tô gia thoát hộ cũng là chuyện tốt, như vậy ngài có thể trực tiếp cầu hôn cho nhị công tử."

 

"Mất đi chuyện thoát hộ làm con bài mặc cả, thì không còn cách nào ép buộc lão Tô được. Chỉ cần ông ta không đồng ý, thì chẳng ai có thể bắt ép gả nữ nhi. Hơn nữa ông ta còn nói nữ nhi lão không làm thiếp cho ai."

 

"Đúng là không biết trời cao đất dày, làm thiếp cho công tử phủ thứ sử chẳng phải tốt hơn gả cho một tên nhà quê trăm ngàn lần sao, theo ta thấy thì lão Tô ở quê làm ruộng đến lú lẫn rồi đấy."

 

"Lư Quảng Thuận, ta thấy ngươi ở Phong Nhạc này đúng là tai điếc mắt mù, tin tức gió thổi thế nào cũng không dò được phải không, lão Tô đã sớm gả nữ nhi cho Thu Thực, hai người đã đính hôn từ lâu, thế mà ngươi lại hồ đồ đến mức mời ta đến cầu thân, hại ta chạy một chuyến mất mặt thế này, bản quan giữ ngươi lại làm gì."

 

Vừa nói càng nghĩ càng tức, liền cầm bút mực giấy nghiên trên bàn ném thẳng vào thân hình tròn vo của Lư Quảng Thuận, đủ thấy là giận thật không nhẹ.

 

Lư Quảng Thuận nào dám cầu xin tha thứ, chỉ đành im lặng chịu trận để gã trút giận.

 

Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, có nha dịch bước vào bẩm báo rằng Thu đại nhân đã trở về nha môn, lúc này Cam Đức Thọ mới chịu bỏ qua cho Lư Quảng Thuận, mặt mày sa sầm bỏ đi.

 

Thu Mộng Kỳ thấy Cam Đức Thọ thì tươi cười đón tiếp.

 

Hiện giờ Cam Đức Thọ quả thực đã chán ghét khuôn mặt nhỏ nhắn này đến tận xương, lạnh lùng hừ một tiếng: "Bổn quan thật không ngờ, Thu đại nhân lại đã đính hôn."

 

Thu Mộng Kỳ vẫn cười tươi, nói: "Tối qua khi uống rượu, hạ quan đã có nói với các vị đại nhân rằng mình đã đính hôn, lúc đó đại nhân tiết độ sứ còn trêu chọc hạ quan kia mà, đại nhân đúng là người quý hay quên."

 

Cam Đức Thọ tất nhiên cũng nhớ lại chuyện đó, biết ngay là tiểu tử này cố tình gài bẫy mình, tức đến bật cười: "Bổn quan vẫn còn nhớ cái ngày ngươi đến nhậm chức, ở phủ Lịch Châu một bộ dạng khúm núm cúi đầu, giờ thì khác hẳn, lưng cũng cứng cáp."

 

"Đại nhân nói đùa, hạ quan hiện giờ vẫn giữ thái độ như ban đầu, trong lòng lúc nào cũng coi trọng đại nhân hàng đầu. Nếu có chỗ nào thất lễ khiến đại nhân cảm thấy hạ quan không tôn kính, hạ quan nhất định sửa đổi."

 

Đúng lúc đó, bên ngoài có người báo vào: Quận thủ đại nhân cầu kiến.

 

Cam Đức Thọ cười lạnh: "Ngươi và tên Lý Thái kia thân thiết thật, cứ mỗi lần ta nổi giận thì hắn lại xuất hiện giải vây cho ngươi. Thu đại nhân chẳng lẽ đã quên ở Lịch Châu này ai mới là người thật sự làm chủ?"

 

"Thuộc hạ chưa từng quên, vì vậy lúc nào cũng lo nghĩ cho phúc lợi của dân chúng, để họ ăn no mặc ấm, thu thuế dạy dân, hết lòng tìm cách chia sẻ ưu lo với bệ hạ, chỉ mong đại nhân có thể thành thật tấu báo với hoàng thượng."

 

Lảng tránh khéo léo là sở trường của Thu Mộng Kỳ.

 

Cam Đức Thọ tức đến choáng váng, nhưng cuối cùng cũng tìm ra nhược điểm để nắm lấy: "Thu đại nhân cứ yên tâm, ngươi đã 'trung thành tận tâm' với bản quan như vậy, thì bản quan đương nhiên phải thật tốt mà tấu trình 'thành tích chính sự' của ngươi."

 

Thu Mộng Kỳ không để tâm đến giọng điệu mỉa mai của gã. Gã muốn tranh công thì cứ việc, muốn che giấu thành tích của Phong Nhạc thì cứ che giấu. Với tính cách tham tiền của hoàng đế hiện tại, làm quá tốt có khi lại bị ép thu thêm thuế, vừa mệt vừa chẳng được gì, cô lười chẳng buồn tranh giành.

 

"Vậy thì xin đa tạ đại nhân. Hạ quan không quấy rầy việc đại nhân và quận thủ thương nghị chính sự, xin cáo lui."

 

Cam Đức Thọ nhìn bóng lưng cô rời đi với vẻ tự tin như có chỗ dựa, tức đến muốn nổ phổi. Nhưng giờ còn có Lý Thái khắp nơi gây trở ngại, khiến gã khó chịu không thôi.

 

Lý Thái thì không đáng sợ, điều khiến người ta kiêng kỵ chính là mối quan hệ mờ ám khó nắm bắt giữa ông và Tiết độ sứ Lĩnh Nam Hứa Mục Thông.

 

Còn về chuyện Lý Thái tìm Cam Đức Thọ nói gì, Thu Mộng Kỳ không biết. Đợi đến xế chiều, khi những người kia lần lượt rời khỏi Phong Nhạc, cô mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

 

Thế nhưng điều khiến cô bất ngờ là khi sắp rời đi, Hứa Mục Thông lại đích thân đến tìm cô để bày tỏ lời cảm tạ, khiến cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Hứa Mục Thông lúc này mới kể cho cô nghe về những ân oán giữa ông và Lý Thái nhiều năm qua.

 

Thì ra Lý Thái xuất thân thế gia thư hương, tỷ tỷ Lý Uyển nổi danh gần xa là đại mỹ nhân. Hứa Mục Thông thuở đó chỉ là một bách phu trưởng nhỏ nhoi trong quân doanh, nhờ có giao tình với Lý Thái nên mới có cơ hội gặp gỡ Lý Uyển. Hứa Mục Thông vừa gặp đã yêu, thề sống chết không lấy ai ngoài nàng. Để xứng với gia thế như Lý gia, ông dốc toàn lực lập công danh.

 

Thế nhưng khi ông công thành danh toại trở về, mới biết Lý Uyển từ nhỏ đã được đính hôn với người khác. Hứa Mục Thông không màng tất cả, dắt Lý Uyển bỏ trốn. Khi Lý gia tìm được họ thì nàng đã mang thai, đành phải hủy bỏ hôn ước trước kia và gả nữ nhi cho Hứa Mục Thông.

 

Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì Lý Thái cũng không đến mức hận ông. Cùng lắm là oán vì ông mang tỷ mình bỏ trốn khiến cả nhà khó xử. Nhưng sau khi gả vào Hứa gia, bà bà và tiểu cô* lại khinh thường Lý Uyển là người không giữ quy củ, nhân lúc Hứa Mục Thông ra ngoài chinh chiến, thường xuyên mắng nhiếc đánh đập nàng, khiến hài tử trong bụng nàng bị sẩy mất.

 

(*): em gái chồng

 

Lý gia vì vậy vô cùng bất mãn với Hứa Mục Thông. Năm xưa chính ông dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Lý Uyển bỏ trốn, bây giờ mẫu thân ông lại lấy chuyện bỏ trốn ra để chỉ trích tức phụ. Lý Thái càng giận dữ hơn, năm xưa Hứa Mục Thông thề trước trời sẽ đối xử tốt với tỷ mình, kết quả lại khiến tỷ có kết cục như vậy. (Editor: ôi vcl)

 

Hứa Mục Thông từ nhỏ đã mất cha, một tay mẫu thân ông cực khổ nuôi lớn, vì vậy ông hoàn toàn không tin mẫu thân mình có thể làm ra những chuyện như vậy, chỉ cho rằng do thê tử lòng dạ hẹp hòi. Dẫu sao mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn là chuyện thường, bản thân lại đóng quân xa, không thể thường xuyên ở nhà. Bị Lý Thái nói nhiều, ông cũng chỉ về nhà răn dạy đôi câu rồi lại rời đi, chuyện cứ thế chìm vào im lặng.

 

Thế nhưng bên phía Hứa mẫu thì vẫn y như cũ, nhìn Lý Uyển thế nào cũng không thuận mắt, lúc nào cũng lạnh nhạt, khiến một nữ tử yếu đuối như nàng phải sống trong sự dày vò của bà bà cùng tiểu cô vô cùng thê thảm.

 

Lý gia thấy vậy không đành lòng, muốn đón nữ nhi về. Hứa Mục Thông không tin mẫu thân mình lại quá đáng đến thế, cũng không muốn Lý gia mang người về, chỉ đành hứa hẹn sẽ đối xử tử tế, đồng thời mua một tòa nhà lớn gần vệ sở để an trí nàng ở đó.

 

Hai phu thê cũng có một thời gian ấm êm, Lý Uyển lại mang thai. Ai ngờ trong thời gian ấy, Hứa Mục Thông lại đưa về một kỹ nữ, khiến Lý Uyển sầu muộn khôn nguôi. Tuy rằng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, nhưng năm xưa Hứa Mục Thông từng hứa với Lý gia rằng sẽ không nạp thiếp, vậy mà giờ đây lại là thế nào?

 

Lý Uyển vì thế mà về nương gia, khóc lóc với Lý Thái. Lý Thái tức giận vì cách làm của Hứa Mục Thông, tìm ông lý luận. Hứa Mục Thông chỉ nói đó là người bên trên ban thưởng, không tiện đuổi đi.

 

Từ đó, hai tỷ đệ Lý gia hoàn toàn thất vọng về ông. Lý Uyển nghĩ đến chuyện năm xưa bị bà bà cùng tiểu cô hành hạ, Hứa Mục Thông cũng chỉ hời hợt xử lý, càng thấy lạnh lòng, liền đề nghị hòa li.

 

Hứa Mục Thông sao có thể đồng ý, cho rằng nàng chuyện bé xé ra to. Hai nhà vì vậy mà tranh cãi căng thẳng, cuối cùng Lý Uyển lấy cái chết ra uy h**p mới đổi được tờ hưu thư. Không lâu sau, Lý Thái nghe tin Hứa Mục Thông đưa kỹ nữ kia lên làm thiếp, tức giận thề đoạn tuyệt, vĩnh viễn không qua lại.

 

Sau khi về nương gia, Lý Uyển sinh được một nam hài tử nhưng vì khó sinh mà qua đời. Lý Thái vì vậy càng hận Hứa Mục Thông đến tột cùng, đến mức về sau khi ái thiếp của ông bị tên sát nhân liên hoàn g**t ch*t, ông ta cũng không muốn dính líu, càng không thèm gặp mặt Hứa Mục Thông, dù có gặp thì sắc mặt cũng chẳng ra gì.

 

Hứa Mục Thông giờ đã là tiết độ sứ Lĩnh Nam, quan càng lớn thì nhìn càng thấu. Nữ nhân bên cạnh vô số, nhưng cuối cùng ông cũng hiểu được sự tốt đẹp của Lý Uyển năm xưa. Chỉ tiếc lúc muốn quay đầu thì người đã không còn. Từ muội muội, ông mới biết rõ năm xưa mẫu thân mình đã đối xử với Lý Uyển tàn nhẫn ra sao, trong lòng càng thêm hối hận, muốn hàn gắn quan hệ với Lý gia. Nhưng giờ đây Lý Thái nắm quyền, sao có thể dễ dàng chấp thuận? Dù bao năm qua bị Cam Đức Thọ gây khó dễ, ông ta cũng thà chịu đựng còn hơn mở miệng nhờ vả ông. (Editor: f*ck, cha nội này kh phản diện mà cũng kh chính diện làm nhức nhói quãi)

 

Thu Mộng Kỳ nghe xong cả câu chuyện, chỉ có thể khó nói nên lời nhìn vị tiết độ sứ trước mặt, nói: "Thật lòng mà nói, trong lòng hạ quan trước đây, hình tượng của đại nhân vô cùng vĩ đại oai phong. Nhưng giờ thì... đã bị chém mất một nửa."

 

Là kiểu chém từ mắt cá chân lên.

 

Sắc mặt Hứa Mục Thông cũng không khá hơn, nhưng tất cả đều là nghiệp ông tạo ra từ trước, trách cũng không được người ta đến một vị huyện lệnh nhỏ bé cũng phải nói thẳng mặt như vậy.

 

"Nhưng đại nhân vì sao lại cảm tạ hạ quan? Hạ quan có làm gì đâu." Thu Mộng Kỳ không khỏi nghi hoặc.

 

Hứa Mục Thông mỉm cười: "Mấy ngày trước, cửu tử* ta sai người đến tiết lộ tin tức về buổi thẩm tra, ta vội vã đến nơi, mới biết thì ra là sợ các người không trấn áp nổi Cam Đức Thọ, muốn ta ra mặt dọa hắn một phen. Sáng nay hắn lại đến tìm ta, đặc biệt dặn dò ta phải quan tâm chiếu cố ngươi nhiều hơn..."

 

(*): em trai vợ

 

Thu Mộng Kỳ không ngờ Lý Thái lại vì cô mà làm đến mức này, sống mũi cay cay, nói: "Quận thủ đại nhân đối với hạ quan như huynh như phụ, hạ quan cảm kích vô cùng. Nhưng hạ quan cũng không muốn vì mình mà khiến ngài ấy phải miễn cưỡng làm những việc bản thân không muốn. Mong đại nhân hãy coi như quận thủ đại nhân chưa từng nói gì với ngài. Hạ quan không mong cầu điều gì, chuyện bên phía Cam đại nhân thế nào cũng được, hạ quan chẳng hề để hắn vào mắt."

 

Hứa Mục Thông không ngờ Thu Mộng Kỳ lại cứng đầu như vậy, đúng là giống hệt tính cách của Lý Thái, chẳng trách cữu tử lại đánh giá cao cô đến thế.

 

Ông lắc đầu, nói: "Đây là thỏa thuận giữa ta và Lý Thái, sẽ không vì những lời ngươi nói mà thay đổi. Hiện tại nhi tử ta vẫn đang được nuôi dưỡng trong nhà Lý Thái, hắn lớn từng ấy rồi mà ta chưa từng gặp mặt một lần. Trước kia ta đã làm không ít chuyện hồ đồ, nhưng ta không muốn để hắn nghĩ rằng phụ thân mình chỉ là một kẻ vũ phu chỉ biết đánh trận, thất tín bội nghĩa. Ngươi là trường hợp duy nhất mà Lý Thái chịu nhượng bộ, ta cần cơ hội này."

 

Thu Mộng Kỳ trong lòng không thoải mái, lạnh giọng: "Hứa đại nhân, ngài vẫn còn trẻ, nếu muốn có tử thì vẫn có vô số nữ nhân xếp hàng sinh cho ngài, cần gì phải bám víu vào tiểu hài tử của nữ nhân ngài từng vứt bỏ. Huống hồ hạ quan tin rằng, tiểu hài tử được theo Lý đại nhân người có phẩm hạnh như quân tử, sau này chắc chắn cũng sẽ trở thành người có đạo đức, cần gì ngài phải khuấy động cuộc sống của hắn."

 

Hứa Mục Thông cười khổ, lắc đầu: "Ta không định khuấy động, cũng không muốn đòi lại nhi tử, chỉ là muốn làm một tấm gương tốt cho hắn, thế thôi."

 

Hừ, đúng là nói thì nghe hay như hát.

 

Thu Mộng Kỳ cũng lười tranh cãi thêm, nói: "Thôi được, hạ quan không khăng khăng nữa, tránh cho người nói ta được lợi còn làm bộ thanh cao. Nhưng bất kể có được tiết độ sứ đại nhân giúp đỡ hay không, hạ quan vẫn sẽ làm những việc mình cần làm. Còn Cam đại nhân, nếu dám động đến vị hôn thê của ta, dù có tan xương nát thịt, ta cũng quyết nghiền nát xương hắn, phanh thây thành trăm mảnh."

 

Hứa Mục Thông nhìn khuôn mặt non nớt của vị huyện lệnh trẻ tuổi trước mắt, trong lòng dâng trào cảm xúc. Nếu năm xưa bản thân không lao đầu vào vòng xoáy quyền lực ấy, thì có lẽ đã không bỏ lỡ biết bao điều quý giá trong đời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.