Buổi tối, Thu Mộng Kỳ về đến nhà lúc ấy, nôn nóng không kịp chờ liền đi tới tây sương phòng, không ngờ Tô Vận lại không ở đó, nàng trở về Tô gia nghỉ lại .
Khi hôn kỳ càng lúc càng gần, nàn có thể không ở nha môn thì đều không ở, phần lớn thời gian đều về Tô gia.
Thu Mộng Kỳ không khỏi thấy có chút hụt hẫng, nghĩ đến tình cảm sâu nặng giữa Lý Thái và La thị ban ngày, sợi tơ nhung nhớ trong lòng càng lúc càng siết chặt.
Rõ ràng mới gặp nhau hôm qua, vậy mà chỉ mới cách nhau một ngày một đêm, đã nhung nhớ đến mức này.
Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm để đợi giai nhân, cứ nghĩ rằng Tô Vận sẽ đến từ sáng sớm, vậy mà chờ mãi lại thấy Trương Yên tới.
Những ngày gần đây Trương Yên bận rộn truyền bá tin tức hoàng đế hạ lệnh thu gom bạc cứu tế và thu hồi ruộng muối, cố gắng trong thời gian ngắn nhất phá hủy hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng mà dân chúng còn dành cho triều đình và hoàng thất.
Vừa bước vào cửa đã nhìn quanh phòng một vòng, không thấy Tô Vận, nàng nói: "Ta còn tưởng muội ấy đang ở nha môn."
Thu Mộng Kỳ uể oải đáp: "Ta cũng mong là vậy."
Trương Yên thấy cô không xem mình là người ngoài, cười nói: "Đại nhân và muội ấy tình sâu nghĩa nặng, thật khiến người khác phải ghen tị."
"Ta yêu nàng là thật, nhưng nàng có yêu ta hay không thì ta không biết, giờ còn không thèm đến, chắc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-cung-tinh-dinh-trong-trot-dung-co-do/2918635/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.