Thời gian là thứ kỳ diệu, vô hình mà sắc bén, làm người đau, khiến người cảm động. Nó khiến người ta quên lãng, khiến người sống như năm tháng dài đằng đẵng, làm người khóc, cũng làm người cười. Nó ở khắp nơi, len lỏi mọi ngõ ngách.
Chỉ cần đủ lâu, thời gian dường như có thể chữa lành những vết thương sâu hoắm trong lòng.
Thời gian lặng lẽ trôi từ xuân sang hạ, rồi từ hạ bước vào thu. Gió thu nổi, mang theo chút lành lạnh, lướt qua chuông cung dưới mái hiên, vang lên âm thanh trong trẻo, dằng dặc. Áo trên người Tiêu Yến Ninh chẳng biết từ lúc nào đã dày thêm vài phần. Hắn kéo áo, ngắm trời xanh xa thẳm, lòng thoáng bâng khuâng.
Cung trong cung ngoài nhìn thì bình lặng, nhưng Thái tử mất tích càng lâu, lòng người càng xao động. Những ngày đầu y mất tích, Hoàng Hậu không chấp nhận nổi, Hoàng Thượng không muốn tin, các phi tần, đại thần đều mang vẻ mặt đau buồn. Ít nhất bề ngoài, ai cũng mong Thái tử sớm về kinh.
Một tháng trôi qua, nỗi buồn trên mặt vài người phai nhạt, nhưng nhắc đến Thái tử, họ vẫn đầy hy vọng, chỉ là trong hy vọng xen lẫn chút tiếc nuối khó tả. Hơn một tháng, chuyện này dường như trở nên xa vời. Người ta không còn nhắc đến việc Thái tử về kinh nữa.
Đến ngày mười tám tháng sáu, sinh nhật Thái tử, bá quan câm lặng, chẳng ai dám nhắc. Hậu cung cũng không tổ chức mừng sinh nhật y. Thái tử phi vào cung thỉnh an, Hoàng Hậu tự tay làm một bát mì trường thọ, nhưng mì nguội lạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-lam-hoang-de/2981275/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.