Đồng hồ nước tí tách nhỏ giọt, màn lụa thêu kim tuyến bạc khẽ lay, theo gió lùa vào từng tia sáng mỏng manh.
Lương Tĩnh nằm ngửa giữa chăn gấm rối bời, hơi thở nhẹ nhàng, đôi mắt y còn vương chút sương mù chưa tan, nhưng thần sắc đã dần lấy lại vẻ tỉnh táo.
Bình thường, đôi mày sắc sảo và gương mặt tuấn tú của y luôn toát lên nét kiên nghị, giờ đây bị mồ hôi thấm ướt, trở nên dịu dàng lạ lùng. Hàng mi dài như cánh quạ khẽ run, ngực y vẫn phập phồng vì những xúc cảm chưa kịp lắng dịu, vài lọn tóc bết dính trên trán và bên cổ.
Dưới ánh sáng ban ngày, gương mặt Tiêu Yến Ninh rõ ràng hơn nhiều so với ánh đèn lập lòe của đêm tối. Lương Tĩnh nhìn hắn, bàn tay khẽ vươn, lướt theo đường nét xương mày. Tiêu Yến Ninh sở hữu dung mạo tuyệt mỹ, mặt như ngọc, mắt tựa sao sáng, người tựa vầng trăng giữa trời cao, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.
Lương Tĩnh vừa chạm vừa thì thầm: "Khi ở Vân Châu, nghe tin Hoàng thượng bị ám sát, ta cả đêm không ngủ được. May mà ngài vô sự, nếu không, ta ở Vân Châu chắc chẳng thể yên lòng. Khi ấy, đâu chỉ giết mỗi Dương Trường Ca, ta e rằng sẽ gây ra họa lớn hơn nữa."
Da thịt dưới đầu ngón tay ấm nóng, mịn màng, cảm giác thật tuyệt.
Tiêu Yến Ninh nửa tựa người, để mặc Lương Tĩnh tùy ý, lười biếng đáp: "Lương khanh trừ diệt gian thần, có gì sai đâu mà gọi là gây họa."
Ngón tay ấm áp của Lương Tĩnh lướt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-lam-hoang-de/2981396/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.