Thanh niên tuấn tú quỳ trước cổng Lương phủ, thu hút đám đông hiếu kỳ vây xem. Người đời vốn thích chuyện náo nhiệt.
Người gác cổng Lương phủ thấy tình cảnh này, vội bước tới hỏi hắn là ai, liệu có nhầm cửa hay không. Ban đầu, người gác cổng còn ôn hòa, nghĩ hắn đi lầm, còn định chỉ đường. Nhưng khi nghe hắn tự xưng là Nhị công tử Lương Mục của Lương phủ, người gác cổng ngẩn ra, rồi nổi giận mắng:
"Thời buổi này, kẻ lừa đảo dám đến tận Lương phủ giở trò! Chẳng lẽ không biết tiểu công tử nhà ta giờ là Binh bộ Thị lang à?"
Người gác cổng tức điên. Kẻ lừa đảo muốn lừa bạc, lừa ăn uống thì thôi, đằng này lại giả thần giả quỷ, dám nhận là Nhị công tử Lương Mục. Chẳng phải kể chuyện ma quỷ, mà còn cố tình xát muối vào vết thương của lão phu nhân và tiểu công tử!
Trong cơn giận, người gác cổng gọi người định trói kẻ 'điên' này lại, giao cho lão phu nhân và Lương Tĩnh đưa đến nha môn.
Đám đông nghe có chuyện lạ, xúm lại xem náo nhiệt.
Đúng lúc ấy, Lương Tĩnh hộ tống Hoắc thị đi chùa dâng hương trở về.
Xa xa thấy trước cổng ồn ào, Lương Tĩnh thúc ngựa tới, hỏi rõ ngọn ngành. Khi nhìn thấy người quỳ dưới đất, y sững sờ, đứng như trời trồng.
Người gác cổng và đám đông thấy vẻ mặt y, lòng thầm giật mình: "Chẳng lẽ giữa ban ngày thật sự gặp ma?"
Hoắc thị bước xuống xe, trong tiếng ồn ào tiến tới cổng. Người quỳ dưới đất đầy mặt lệ, hướng bà dập đầu, gọi một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-lam-hoang-de/2981401/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.