Có người tới cửa làm mai cho La Thông, Xuân Phong cũng biết, nhưng lúc này Xuân Phong đã trưởng thành, rất nhiều chuyện trong lòng đương nhiên hiểu rõ, cô nương vừa rồi hắn cũng không có nhiều thiện cảm lắm, trực giác của hắn nói cho hắn biết cô nương vừa rồi là nữ tử hoa lâu.
Do dự mãi, Xuân Phong vẫn nói rõ ràng với người này : « La đại ca, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi nghe xong không được tức giận. »
« Không sao, ta không tức giận, ngươi muốn nói cái gì ? » Đột nhiên đứng đắn nghiêm túc như vậy, La Thông thật muốn biết Xuân Phong đột nhiên làm sao vậy.
« La đại ca, cô nương vừa rồi quả thật rất được, chỉ có người lớn tuổi không có tiền hoặc là góa vợ thì mới mua cô nương thanh lâu về nhà, ta cảm thấy ngươi nên lấy một cô nương trong sạch, như vậy người khác mới không nói năng lung tung sau lưng ngươi, hơn nữa ngươi không phải tên ‘La Thông’ trước kia, ngươi rất tốt, rất lợi hại, ngươi càng ngày càng kinh doanh tốt hơn, không nên để bản thân mình chịu ấm ức. » Xuân Phong đột nhiên nhớ tới, lúc trước La đại ca nói với hắn tuổi của mình, hắn đã hơn hai mươi tuổi, quả thật đã sớm qua tuổi lấy vợ, mà hiện tại có rất nhiều người có thành kiến với hắn, hắn…. không đúng !
Trong thôn quả thật có rất nhiều người có thành kiến với hắn, nhưng mà người ở trấn trên không biết ‘La Thông’ trước đây nên có ấn tượng rất tốt với hắn ! ác danh của La Thông chỉ giới hạn trong thôn, ở trấn trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-di-the-lam-dia-chu/873663/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.