.Edit: Yann.
Buổi sáng ngày thứ hai, Cố Nguyễn đi cùng Tư Cẩn tới bệnh viện kiểm tra.
Việc anh đồng ý hiến tủy cho Thẩm Nam Chi cô cũng không kinh ngạc, anh vốn là người dễ mềm lòng.
Huống hồ, người kia là mẹ ruột của anh.
Kể cả bà chưa từng yêu thương anh.
Làm kiểm tra, độ tương thích của hai người không cao lắm, mặc dù anh mang trong mình nửa dòng máu của bà nhưng rất dễ có phản ứng bài xích, dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng của Thẩm Nam Chi.
Đinh Nhiễm trước sau vẫn ở bên cạnh bà, chỉ có Đinh Tư Hòe là chạy tới chạy lui theo sau bọn họ.
Nhìn kết quả, ánh mắt chờ mong của chàng trai trẻ ảm đạm đi không ít.
Bởi vì thường xuyên rút máu làm kiểm tra, lúc sau còn phải tiêm thuốc động viên, cũng vì cách Thẩm Nam Chi khá xa, anh cũng không đi thăm bà.
Trong phòng bệnh an tĩnh, Tư Cẩn nằm ngủ, Cố Nguyễn cũng yên lặng lướt di động.
Một lát sau, có y tá gõ cửa: "Đã tới giờ tiêm."
Cố Nguyễn thở dài, đi tới mép giường khẽ gọi: "Bảo bảo, tỉnh lại đi."
Tư Cẩn mở mắt, bên trong con ngươi tràn đầy sự mệt mỏi, khoảng thời gian này phải rút máu quá nhiều, cơ thể xảy ra phản ứng, khuôn mặt tái nhợt, môi khô nứt.
Cố Nguyễn đau lòng muốn chết, rót một cốc nước nâng tới chỗ bờ môi của anh: "Bảo bảo, uống nước cho đỡ khô miệng."
Tư Cẩn ngồi dậy, ngoan ngoãn dựa vào đầu giường uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-thoi-nien-thieu-cua-ban-trai/1863589/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.