Quần áo trông khá tinh xảo, ánh mắt họ lúc này rất ngạc nhiên.
Tư Niệm nhướng mày, nhìn về phía Chu Việt Thâm bên cạnh.
Chu Việt Thâm hờ hững: "Cô là?"
Đối phương tựa hồ biết rõ anh, vô cùng kinh hỉ: "Thật sự là anh! Tôi là Châu Đào, trước kia ở trong đoàn nghệ thuật, anh quên rồi?"
Chu Việt Thâm dừng một chút, trước đây anh ở trong quân đội, đoàn nghệ thuật thường xuyên có tiết mục, chương trình, nhưng anh không có hứng thú, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhớ tới đối phương.
"Thật ngại quá."
Châu Đào không ngờ rằng anh ấy thực sự đã quên mình, lo lắng nói: "Anh không nhớ tôi, nhưng anh phải nhớ Dương Ngọc Khiết. Khi chúng tôi đến sân tập huấn, anh là người đã cứu chúng tôi."
Dương Ngọc Khiết?
Cái tên nghe quen quen.
Tư Niệm theo bản năng liếc nhìn Chu Việt Thâm, lại thấy lông mày anh hơi cau lại.
Hình như cũng vì cái tên này.
Cô nhớ rõ Chu Đình Đình trước đây hình như cũng có nhắc tới một người như vậy, còn nói anh trai cô suýt kết hôn với người này?
Ô hô?
Ánh trăng sáng hay nốt chu sa?
Lần cuối Tư Niệm nghe thấy nó, cô không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Lúc đó, cô thậm chí còn nghĩ, trời ơi, có ánh trăng sáng thì có gì lạ.
Nhưng bây giờ Tư Niệm: Hừ.
Chu Việt Thâm:...
Bầu không khí bỗng trở nên lạ lùng vô cùng.
Lúc này Châu Đào mới chú ý đến Tư Niệm đang đứng bên cạnh Chu Việt Thâm, cô ấy bị cô làm cho giật mình: "Đồng chí Chu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-tn80-ga-cho-chu-trai-heo-tro-thanh-me-ke-xinh-dep-nuoi-con/1063290/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.