" Tiểu đệ..."
Một tiếng gọi thanh thúy vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Tạ Uẩn.
Tạ Tuân trực tiếp mở cửa xe ra, đen mặt nhìn nữ nhân đang tiến đến nghênh đón, nhíu mày nói: " Sao tỷ lại tới đây, không phải đã bảo tỷ ở nhà chờ sao? Tỷ phu sao lại mặc kệ tỷ không quản, tỷ còn đang mang thai đó."
Nữ tử ý cười dịu dàng, trừng hắn một cái, nói: " Thai nhi còn chưa có lộ rõ, sao đệ càng ngày càng dong dài vậy. Tỷ phu mới không có như đệ, giống hệt mấy bà thím già. Tiểu Cần mau tới kêu cữu cữu." ( cậu)
" Cữu cữu". Tư Cần ngọt ngào kêu, giang tay ra muốn ôm, chớp đôi mắt to khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.
Tạ Tuân đang tức giận, vừa nghe thấy hai chữ cữu cữu này, tâm liền mềm nhũn.
Tạ Uẩn quả thực đã bị manh hóa*, tiểu đậu đinh thật là đáng yêu, nhớ tới mình sắp sửa có hai đứa nhỏ, tâm tình của Tạ Uẩn vô cùng kϊƈɦ động, nội tâm trở nên mềm mại như bông.
(manh hóa: bị tan chảy vì một thứ gì đó rất dễ thương)
Nữ tử quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, cười nói: Đây là thất đệ đi, mấy năm không thấy quả nhiên thay đổi rất nhiều, tiểu Cần mau tới, đây là thất cữu cữu của con."
" Thất cữu cữu"
" Ai, tốt lắm." Tạ Uẩn giang tay ôm Tư Cần lên, lại ở trêи người sờ soạng lung tung, vô cùng ảo não phát hiện ra, mình vậy mà không mang lễ gặp mặt.
Tạ Tuân ghen ghét liếc hắn một cái, đưa tay đoạt lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/2313600/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.