" Phụ thân."
" Phụ thân."
Hai đứa nhỏ chắp tay phía sau thái độ vô cùng cung kính, tuổi còn nhỏ đã có phong phạm của công tử thế gia. Đương nhiên, đó chỉ là mặt ngoài.
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn bọn nhỏ, hỏi: " Trêи tay là thứ gì, lấy ra."
" Không có." Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời, tròng mắt Tạ Bác đảo tròn, cười ha hả vươn đôi tay, nghiêm túc nói: " PHụ thân, thật sự không có mà."
Một lát sau, Tạ Thù cũng vươn đôi tay, đôi mắt liếc ngang ngó dọc, nghiêm túc nói: " Phụ thân, con cũng không có."
Tạ Uẩn cạn lời, hai đứa nhỏ thế mà thật sự cho rằng mình không nhìn ra được bọn nó trao đổi cho nhau hay sao, Tạ Uẩn trực tiếp vươn tay ra, bắt được vật nhỏ Tạ Bác giấu sau lưng, trong lòng lập tức liền vui vẻ, tiểu gia hỏa bản lĩnh lớn như vậy, bàn tay nhỏ như thế mà cũng có thể hái được hai trái linh quả.
Tạ Uẩn xụ mặt nói: " Đây là cái gì?"
Tạ Thù nôn nóng, nháy mắt với đệ đệ, nhỏ giọng nói lí nhí: " Ta đã nói không thể gạt được phụ thân mà, đệ còn không chịu nghe, hiện giờ phải làm sao đây."
Tạ Bác vẻ mặt trấn định, ưỡn ưỡn ngực nhỏ thấp giọng nói: " Xem đệ."
Tạ Uẩn dở khóc dở cười, bọn nó nói lớn tiếng như vậy, thế mà còn cho là mình không nghe thấy, hắn cũng muốn nhìn thử một chút xem tiểu nhi tử có biện pháp nào để làm hắn nguôi giận. Không phải hắn không cho nhi tử ăn linh quả, mà là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/2313663/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.