Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.
Sâu bên trong dãy núi Thanh Vân, hàng ngàn ngọn núi cao sừng sững, chồng chất, mây mù bao phủ, không nhìn ra nguy cơ tứ phía.
" Phanh!" Cái mũi của Hỏa Tê Ngưu phun ra lửa, hiển nhiên là đang rất giận, sừng trâu dùng hết sức đánh tới chỗ thiếu niên.
Hai thiếu niên ước chừng tám chín tuổi, thân hình linh hoạt, một trái một phải, chia ra né theo hai hướng, một người phụ trách công kϊƈɦ, một người thì phụ trách hấp dẫn lực chú ý của Hỏa Tê Ngưu, phối hợp ăn ý không chê vào đâu được.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải linh thú cấp bốn, trêи mặt thiếu niên không hề hoảng loạn, trái lại có vài phần hưng phấn muốn thử.
" Đệ đệ, đệ mau công kϊƈɦ vào ba tấc dưới bụng nó đi, nơi đó chắc chắn là nhược điểm."
" Được." Đệ đệ nghe vậy không hề do dự chút nào, cầm hai thanh đoản kiếm trong tay, kiếm hoa xuất ra cực kỳ sắc bén, ra tay sạch sẽ lưu loát, thân hình chợt lóe, nhanh chóng phóng đến trước mặt Hỏa Tê Ngưu, ỷ vào thân hình nhỏ nhắn của mình, trốn xuống Dưới Bụng Hỏa Tê Ngưu.
Hỏa tê ngưu giận dữ, dùng sức muốn công kϊƈɦ cái tên hỗn tiểu tử chui xuống dưới bụng nó, đáng tiếc thân hình nó quá lớn, không thể công kϊƈɦ được.
" Ầm." Hỏa Tê Ngưu đấu đá lung tung.
" Muu...." Một tiếng gầm rú phẫn nộ vang lên, tiếp đó lại đột nhiên im bặt, thân thể Hỏa Tê Ngưu ầm ầm ngã xuống.
Nhưng mà, trong nháy mắt trước khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/2313694/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.