Đám người Tạ Uẩn xoay người rời đi, mấy hài tử nhanh chóng quét dọn hiện trường.
Tạ Bác vẻ mặt vui sướиɠ: " Phụ thân, họ Bạch kia thật có tiền, hơn sáu ngàn viên linh thạch lận."
Tạ Thù nói: " Còn có thật nhiều pháp khí và phù chú, đáng tiếc là không có linh dược."
Mọi người vừa nghe liền hiểu, mục đích của mấy người này hiển nhiên không phải là vì cơ duyên mà đến. Nếu không, không nói tới linh dược cấp tám cấp chín, muốn tìm kiếm linh dược cấp bảy vẫn rất dễ dàng, linh dược và linh dược cấp bảy đối với Võ Sư mà nói, cũng rất hữu dụng.
Khóe miệng Tạ Uẩn run rẩy, mấy hài tử nhà bọn họ, sao lại trở nên tham tiền như vậy, hắn buồn cười nói: " Được rồi, các con tự phân chia đi."
" Cảm ơn phụ thân." Tạ Bác cười mị mắt.
"Cảm ơn thất cữu cữu." Tư Cần vội nói.
Tạ Uẩn hoàn toàn không nghĩ tới, bọn nhỏ là gần đèn thì sáng gần mực thì đen, cái hành động thu thập chiến lợi phẩm này hoàn toàn là học theo hắn, Tư Cần là một hài tử ngoan cỡ nào, vậy mà cũng bị dạy hư.
Tạ Uẩn nhẹ búng ngón tay, thuận tay thiêu đốt sạch sẽ hết mấy thi thể, đoàn người nhanh chóng rời đi, bỏ lại Trần Thiên Lãng mất mát nhìn chăm chú vào bóng dáng của bọn họ.
Đi được chốc lát, Tư Dật chợt hỏi: " Thất đệ, tiểu tử vừa rồi là..."
Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Hắn là hài tử của nhị tỷ."
" Cái gì..."
Không chỉ Tư Dật mà ngay cả Tạ Phong cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/2313703/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.