Tạ Uẩn nhận thấy Cảnh Nhiên khác thường, bất động thanh sắc ôm chặt y, không tiếng động an ủi y.
Tần Tùy nhìn về phía Dương Thanh Miểu, nói: " Mật địa hoàng thất, ngươi tốt nhất đừng nên đi, tuy ta không biết thượng giới như thế nào. Nhưng tư vị trở thành nô ɭệ chắc chắn không có gì tốt đẹp, đừng nhìn mấy cái hầu phủ, vương phủ thực phong quang, trêи thực tế đều là gia tộc do hoàng thất phong thưởng. Thành tựu cũng chỉ có thế, trừ phi bọn họ vọng tưởng phản kháng. Chẳng qua..."
Tần Tùy dừng một chút lại nói: " Đa phần những người phản kháng đều không có kết cục tốt, không bị phát hiện còn đỡ, lỡ bị phát hiện ra thì chỉ có nước chết. Hơn hai mươi năm trước, phủ Chu vương ở Khánh quốc có chút dị động, huyết mạch của người nhà đó hiện giờ đã bị đoạn tuyệt, chỉ còn sót lại duy nhất một độc đinh."
Tần Tùy suy tư một chút, bổ sung: " Này đều là do cha ta nói, hoàng thất không muốn xé rách mặt với Võ Vương, sợ bọn họ sẽ cá chết lưới rách. Hoàng thất lo lắng tin tức sẽ lại bị lan truyền ra, diệt khẩu sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa. Lúc đó hoàng thất cũng sẽ mất uy tín. Bởi vậy, cho dù Chu vương và hoàng thất có thù sâu như biển. Nhưng chỉ cần vẫn còn một tôn tử còn sống, Chu vương cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí hắn còn sợ hoàng thất sẽ phản kϊƈɦ."
Cảnh Nhiên cực lực khống chế vẻ mặt, không cho chính mình để lộ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/2313720/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.