" Ầm ầm ầm..."
Đoàn người vừa mới đứng vững, bí cảnh liền bắt đầu phát sinh biến hóa, toàn bộ không gian dường như trở nên vặn vẹo, không ít nơi tạo nên gợn sóng trong suốt.
Cảnh Nhiên giật mình: " Đây là khe không gian."
Tạ Uẩn đưa tay bế Tạ Thù lên: " Chúng ta đi mau."
Tạ Bác giang hai tay ra, tự nhiên như ruồi mà sai phái: " Tiểu đệ tới..." Cha đang có đệ đệ, nhóc không thể gia tăng thêm gánh nặng cho cha được.
Tần Tùy và Dương Thanh Miểu nhìn mặt nhau, khóe miệng co rút run rẩy. Tần Tùy bất đắc dĩ nói: " Hay là để ta ôm thằng nhóc cho." Sau khi rời khỏi bí cảnh, bọn họ sẽ cùng Dương Thanh Miểu tách ra, Tạ Bác đi theo Dương Thanh Miểu thì không tiện cho lắm.
" Ầm..." Mặt đất bắt đầu chấn động.
Đoàn người nhanh chóng chạy đến phía lối ra của bí cảnh, theo thời gian dần trôi, cái khe không gian vừa rồi chỉ có chút gợn sóng bây giờ đã bắt đầu biến lớn.
" Xào xạt xào xạt...."
Bí cảnh thỉnh thoảng cuốn lên từng cơn gió lốc, Tạ Uẩn nhịn không được tức giận mắng: "Chết tiệt, sao lại thế này?" Rõ ràng bây giờ vẫn chưa đến thời điểm bí cảnh biến mất mà.
Tạ Thù chỉ vào không trung xa xa: " Phụ thân người xem..."
Một tòa bảo tháp thật lớn đột ngột ngoi lên khỏi mặt đất, kéo theo đó là sự biến hóa của mặt đất, không ít người từ trong bảo tháp rơi ra ngoài. Đứng ở xa xa mà còn có thể thấy bọn họ đang chém giết nhau, cho dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/2313727/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.