“ Nhìn đủ chưa? Xinh đẹp lắm sao? ” Diệp Thạch chống cằm, dùng ngữ khí bình thản hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần rút đầu về, đưa mắt nhìn Diệp Thạch, cười làm lành, “Không có gì được cả, ta chỉ tùy tiện nhìn thôi. ”
Diệp Thạch từ cửa sổ nhìn xuống, liếc Mộ Thần một cái, nói: “ Trang Du đang ngồi ở dưới đó, nếu như ngươi đau lòng thì có thể gọi hắn lên. ”
Mộ Thần cười nói: “ Ta không có đau lòng. ”
Diệp Thạch khẽ hừ một tiếng, “ Khẩu thị tâm phi! ”
Đêm qua Diệp Thạch đã trăn trở rất nhiều, lăn qua lộn lại suy nghĩ, cuối cùng xác định, việc Mộ Thần tặng thẻ khách quý cho mình là không có ý tốt, chỉ là còn chưa xác định Mộ Thần rốt cuộc có mục đích gì, Diệp Thạch quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Mộ Thần nói với Diệp Thạch: “ Đúng rồi, ta có thứ này tặng cho em. ”
“ Cái gì vậy? ” Diệp Thạch hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần lấy một cái bánh ngọt từ trong nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Thạch: “ Cho em. ”
Khi bánh ngọt được lấy ra, một mùi hương ngọt ngào liền tràn ngập cả phòng, Diệp Thạch tò mò mở to mắt nhìn cái bánh ngọt có tạo hình tinh xảo này, trong mắt tỏa ra loại ánh sáng khác thường.
“ Đây là điểm tâm mà ta ngẫu nhiên biết được trong sách cổ, ta gọi nó bánh ngọt, đây là thứ ta tự làm đấy. ” Mộ Thần ân cần nói với Diệp Thạch.
Đôi mắt Diệp Thạch thẳng tắp nhìn Mộ Thần, trong đôi mắt lộ ra một cỗ khát vọng và một loại ánh mắt nói không rõ.
Mộ Thần nhìn Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718102/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.