“ Vì sao? Ngươi hẳn là biết phân chia càng có lợi hơn. ” Tạ Khung hơi không hiểu nhìn Mộ Thần, hỏi.
Mộ Thần gật đầu, nói: “ Ta biết, nhưng mà ta hiện tại rất thiếu tiền, cần gấp nguyên thạch, tuy rằng phân chia có lợi, nhưng mà đến tay quá chậm. ”
Diệp Thạch vẻ mặt đau khổ, Mộ Thần gia hỏa không kiên nhẫn này, thật sự là… Không thể nói lý!
Tạ Khung cười, có chút hiểu rõ: “ Một khi đã như vậy, kia… ”
“ Chờ một chút. ” Diệp Thạch vội vàng giương giọng nói.
Tạ Khung nhìn biểu tình xót ruột của Diệp Thạch, mỉm cười hỏi: “ Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện gì không? ”
Diệp Thạch đánh gãy hai người là do tâm huyết dâng trào, bị đại nhân vật như Tạ Khung nhìn chằm chằm, nhất thời có chút xẹp xuống.
“ Năm mươi vạn quá ít, ít nhất sáu mươi vạn, giá hàng ở Hoàng đô quá mắc, căn bản không đủ xài. ” Diệp Thạch thấp thỏm nhìn Tạ Khung, dồn dập nói.
“Được, sáu mươi vạn. ” Tạ Khung cười cười, không để bụng.
Diệp Thạch nghe được lời của Tạ Khung, tâm tình hậm hực một trận, sáu mươi vạn hình như vẫn hơi ít! Y nên ra giá bảy mươi vạn mới đúng.
Thỏa thuận xong điều kiện, hai người tiến hành giao dịch, trong tay Mộ Thần lập tức nhiều thêm sáu mươi vạn nguyên thạch, bỗng cảm thấy thần thanh khí sảng.
Mộ Thần lôi kéo Diệp Thạch, đi ra ngoài, “ Thạch Đầu, em thật lợi hại, em vừa mở miệng, chúng ta liền có thêm mười vạn nguyên thạch. ”
Diệp Thạch không cho là đúng mà tặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718158/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.