“ Ngủ ngon không? ”
Diệp Thạch vừa mở mắt, liền nhìn thấy Tân Như Ca đang cong thắt lưng đứng ở bên giường, mặt của hắn chỉ cách mặt Tân Như Ca không đến một ly.
Diệp Thạch hoảng sợ, rồi lại cố nén không dám động.
“ Sư tỷ, ngươi sao lại ở chỗ này? ” Diệp Thạch nhìn khoảng trống rỗng tuếch bên cạnh, không khỏi có chút thất vọng.
“ Sư phụ ngươi kêu ta tới đây gọi ngươi rời giường. ” Tân Như Ca cười gian nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch sửng sốt một chút, ánh mắt mơ hồ, thần tình quẫn bách, “ Sư phụ, hắn… biết ta ở nơi này? ”
Tân Như Ca gật đầu, vui sướng khi người gặp họa nói: “ Sư phụ không tìm được bóng dáng ngươi tại biệt viện của ngươi, không biết sao lại nghĩ là ngươi không dám lên đài đánh nhau chết sống nên trốn tránh không dám đi ra, chỉ phải nơi nơi tìm ngươi, ai biết, ngươi cư nhiên nằm ở trên giường với Mộ Thần, ngủ còn rất ngon. ”
Diệp Thạch phiên cái xem thường, tức giận nói: “ Sư phụ, hắn cũng quá coi thường ta rồi, đối thủ của ta bất quá chỉ là một cửu tinh võ sư, một quyền của ta cũng có thể oanh chết hắn ấy, còn nói gì mà chạy trốn, chạy trốn là chuyện yếu đuối, chỉ có Trang Du tiểu bạch kiểm kia mới có thể làm như vậy. ”
“ Sư đệ, ngươi cũng thật khí phách nha, nhưng mà thời điểm ngươi ngủ lại luôn hướng vào trong ngực Mộ Thần mà chui, giống như một tiểu cẩu đáng thương hề hề vậy. ” Tân Như Ca không lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718286/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.