“Phanh!” Diệp Thạch rơi xuống dưới đất thật mạnh, tuy rằng bị té có hơi đau, nhưng Diệp Thạch lại có loại cảm giác trần ai lạc định*.
*Trần ai lạc định: ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.
Mộ Thần cũng rơi xuống bên cạnh Diệp Thạch.
“ Đây là nơi nào? ” Diệp Thạch xoa xoa cái mông nãy bị té nên hơi đau, nhíu mày hỏi.
Mộ Thần mỉm cười nói: “ Ta cũng không biết. Nhưng hình như chúng ta đã thoát khỏi mấy lão già kia rồi. ”
Diệp Thạch thở ra một hơi, gật đầu nói: “ Ánh mắt của tên Lâm lão đầu kia khi nhìn ta thật sự là ghê tởm. ”
Đối phương tựa hồ coi y thành vật trong lòng bàn tay, ánh mắt kia như là muốn ăn tươi sống nuốt y vậy, Diệp Thạch mím môi, trong mắt hiện lên sự chán ghét.
Mộ Thần nheo mắt, ở thế giới này có thuật đoạt mắt, cái lão nhân họ Lâm kia hẳn là đã coi trọng linh mắt của Diệp Thạch. Thật là một tên chết tiệt!
Qua vài giây sau khi Mộ Thần và Diệp Thạch bị truyền tống đi, đám võ hoàng lập tức bùng nổ.
“ Xảy ra chuyện gì?! Mộ Thần Diệp Thạch đi đâu rồi? ” Cố Diệu Ngọc giận dữ hét lên.
“ Hình như đã bị truyền tống đi rồi ạ. ” Trang Du cắn môi, buồn bã thất vọng đáp lời. Trang Du vuốt ngực, cảm giác trong tâm thiếu một khối, cái loại cảm giác chí bảo đã bị người khác đoạt lại tới nữa rồi.
“ Trên bức tranh vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718337/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.