Một đạo ánh mắt ôn hòa dừng lại trên người Diệp Thạch, cảm giác có một tầm mắt lạ đang dừng trên người mình, Diệp Thạch theo bản năng nhìn qua người kia.
Ánh mắt của người kia rất là quái dị, không ngờ lại có mấy phần từ ái, có chút tương tự như ánh mắt của Trần Đạt nhìn mình trước kia.
Y nhìn xuyên qua quầng sáng, đánh giá người nọ một phen.
Nhìn người ngoài quầng sáng, trong lòng Diệp Thạch không khỏi có vài phần cổ quái, y quả thật không biết người này, nhưng lại cảm thấy hơi thân thiết.
Diệp Thạch mím môi, nhìn thấy người nọ bỗng mở miệng, không tiếng động nói gì đó với y.
Diệp Thạch nhíu mày, trong lòng bỗng hơi hoang mang.
“ Trở lại rồi? Sớm vậy? ” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, “ Ừm, ngoài kia cũng không có gì hayđể nhìn cả, nhưng mà vừa nãy ta có gặp được một lão nhân kỳ quái. ”
“ Lão nhân kỳ quái?Kỳ quái thế nào cơ? ” Mộ Thần hưng trí hỏi.
Diệp Thạch nhấp môi, nghiêng đầu nói: “ Lão nhân kia nói với ta, kêu ta cứ tu luyệnthật tốt, chuyện bên ngoài để hắn giải quyết, nói ta đừng lo lắng. ”
“ Để hắn giải quyết? ” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, “ Hắn đúng là nói như vậy. ” Lão nhân đó nói bằng ngôn ngữ môi.
“ Có ý gì? ” Mộ Thần híp mắt.
Diệp Thạch lắc đầu, “ Ta cũng không biết. ”
Mộ Thần mỉm cười, dứt bỏ chuyện này xuống: “ Không biết thì bỏ qua đi. ”
… …
Thánh Tinh học viện.
“ Hiện trưởng, Hùng tiền bối có truyền tin về không? ” Hạ Thanh Nghiên lo lắng hỏi.
Liên Thành Không cười nói: “ Ngươi yên tâm đi, tạm thời Mộ Thần và Diệp Thạch cònđang sống rấttốt. ” Thậm chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718373/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.