Thật vất vả mới làm phụ hậu bớt lo lắng, nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối với những người khác nàng có thể lãnh đạm mà chống đỡ, nhưng đối với với phụ hậu, nàng lại không thể tránh được. Chỉ cần phụ hậu lộ ra một chút biểu tình thương tâm, nàng liền hoảng loạng. Hoàn hảo chính mình không có gì sự, nếu không tẩm cung của nàng —— Lâm Phượng cung dù không muốn cũng bị nước mắt phụ hậu bao phủ.
Lắc lắc đầu, nàng nhìn Ngọc nhi cùng Trúc nhi cúi đầu đứng ở một bên, “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Chuyện ngày hôm nay cũng không có ảnh hường gì, bữa tối cũng không cần các ngươi hầu hạ” .
“Ngọc nhi có tội, Ngọc nhi dễ tin người khác, làm cho chủ tử thiếu chút nữa trúng độc, thỉnh chủ tử trách phạt.” Ngọc nhi nghe xong lời của nàng, không chỉ không đi, trái lại “Ùm” một tiếng quỳ xuống.
Nàng liếc mắt một cái theo nhìn Trúc nhi vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa, thở dài, “Trúc nhi, ngươi lại nói Ngọc nhi cái gì đi?”
“Vốn chính là hắn sai!” Trúc nhi nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói, “Chủ tử ngài không nên quá sủng hắn, hắn hiện tại càng ngày càng không có lòng cảnh giác.” (Sally: hai hầu nam mà ban đầu cái tên ta lại tưởng là nữ hầu mới chết chứ)
“Được rồi, nói như vậy, ta cũng không đúng?” Nàng nhíu mày.
“Không phải, là Ngọc nhi nên được nhận giáo huấn.”
“Ân, Ngọc nhi, ngươi trở về đem sự tình hôm nay hảo hảo xem lại mình ba ngày, coi như giáo huấn đi!”
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-tu-chan-nu-hoang/1997425/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.