Không biết sau bao lâu, nàng cảm giác có một cái gì đó đặt trên môi mình, sau đó một dòng nước ấm chảy vào miệng, nàng tham lam uống lấy, sau đó một luồng khí nóng từ trước ngực chạy vào trong cơ thể, chậm rãi lưu động, thân thể đau đớn như bị ngàn kim châm rồi chậm rãi tan biến.
Lại thật lâu sau nàng mới mở mắt, người mơ màng, cuối cùng cũng tìm được cảm giác như kim đâm đau nhói, sau đó nàng cũng nhớ lại một chút sự tình.
Nàng chậm rãi mở to mắt, rên rỉ một tiếng.
Trương mụ mụ thấy nàng tỉnh lại, liền chạy đến, “Tiểu thư, người tỉnh rồi. Cám ơn trời phật! Hồ đại phu quả nhiên là thần y.”
Tô Mạt tưởng mình như có thêm một cái mạng, Trương mụ mụ nói cho nàng biết là Hồ đại phu đi từ phía sau vào, ông ấy nói là tiện đường qua đây xem sao, vừa đúng lúc nàng bị bệnh nên đã chẩn bệnh cho nàng.
Nếu Hồ đại phu đến muộn một chút, nàng đã mất mạng rồi.
Trương mụ mụ thở dài: “Hồ đại phu thật sự là một đại phu giỏi”
Lúc xem bệnh, vì tình huống cấp bách, Hồ đại phu bảo các nha hoàn không ai được ở trong phòng, cũng không ai được nhìn lén, một lúc lâu sau thì Hồ đại phu mới từ trong phòng đi ra, Tứ tiểu thư liền tỉnh.
Thật sự là phúc lớn mệnh lớn.
Tô Mạt giờ càng có thể kết luận Hồ đại phu thâm tàng bất lộ, mình nhất định phải học y thuật của hắn ta, có tài năng trong người, có thể rời khỏi Quốc Công phủ.
Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357087/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.