Vương Phượng Kiều lập tức chữa lại: " Là tứ biểu muội nói."
Nàng ta liền hướng về phía trong gọi “ Tô Mạt, ngươi là đứa ngốc, không biết lại nói bậy bạ.”
Tô Hinh Nhi vừa nghe thấy sắp đánh người, lập tức lên tinh thần, kéo tay Tô Mạt lôi ra.
Tô Mạt tự ôm lấy tai, trừng nàng ta một cái, Tô Hinh Nhi hừ lạnh một tiếng: " Ngươi trừng cái gì, ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội, thì đáng bị kéo tai."
Đến bên ngoài Cữu lão gia nhìn Tô Mạt “ Tứ nha đầu, ngươi học được ở đâu.”
Tô Mạt cúi đầu vân vê quả cầu hương, nói khe khẽ: " Tại Lăng Hư quan quan, có một tiểu nha đầu hát kịch, ta nghe được."
Nàng cho dù là biết cũng không dám tự khẳng định, càng không thể khoe khoang bản thân đã đọc những sách gì. Bản thân ở Tô gia đến một trang sách cũng chưa từng đọc qua.
Nhưng mà tại Lăng Hư quan quan Tô gia đi đạp thanh, là có diễn rất nhiều vở hát, tuy rằng nàng rất ít đi nghe, nhưng cũng biết.
Tô Nhân Vũ liên tưởng đến lúc về ngồi trên xe ngựa, cũng hiểu ra, với lại hắn ta cũng biết tiểu nha đầu này hay đi tìm con gái của Hồ đại phu chơi đùa, Hồ đại phu kiến thức không tầm thường, điều này hắn rõ, học theo được vài điều là có thể.
Bên đó Vương Phượng Lâm trong mắt sáng lóe, lại hỏi: " Muội muội còn nghe được gì nữa?"
Tô Mạt xoắn tay, nghĩ một chút “ Còn nhiều lắm, nhưng nghe xong cũng quên không ít.”
Vương Phượng Lâm lại hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357139/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.