Một ngàn lượng bạc kia, thỏa sức cho hắn vẫy vùng, bọn họ một năm mới kiếm không đến hai mươi lượng bạc, một ngàn lượng, thì phải là phát tài. Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể cho bọn họ đi, cho dù là lừa cũng muốn lưu lại.
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Các ngươi không phải nói dưỡng Thủy Muội sao?”
Trương bà tử nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi đem ngân phiếu lưu lại.”
Tô Mạt nở nụ cười,“Một ngàn lượng bạc, Thủy Muội ở nơi nào đều rất tốt, sẽ không phiền các ngươi.”
Trương Đại Quý đứng lên, chặn bọn họ lại.
Trương bà tử đột nhiên chuyển tròng mắt, túm túm cánh tay Trương Đại Quý,“Đi, các ngươi đi đi. Đem Thủy Muội cho chúng ta lưu lại. Chúng ta dưỡng.”
Trương Đại Quý nóng nảy,“Ngươi điên ư. Làm cái gì mà ăn.”
Trương bà tử dùng sức nháy mắt cho hắn, Trương Đại Quý thấy thế mới nhịn,“Đi.”
Trương bà tử lại nói:“Mời khách quan ở lại hai ngày, các ngươi đưa Thủy Muội đến vất vả, chúng ta cũng không thể không báo đáp. Tuy rằng không có gì, nhưng là lo hai bữa cơm vẫn là có thể.”
A Lí mặt không chút thay đổi, không để ý tới nàng, nàng đành phải cười hỏi Tô Mạt.
Tô Mạt nghĩ nghĩ,“Chúng ta phải hỏi thiếu gia.”
Trương bà tử cười đến trên mặt đều nếp nhăn, nói:“Mong là thiếu gia cũng đến.”
Tô Mạt lắc đầu,“ Thiếu gia chúng ta không theo đến gặp người. Chúng ta đi Bạch Thủy Đầu ở một đêm, ngày mai đi.”
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói tức giận của một nam hài tử,“Ngu ngốc, ngu ngốc, không bao giờ mang ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357364/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.