“Không được!” Tô Mạt như đinh đóng cột cự tuyệt hắn,“Ta đi tìm Tô Nhân Vũ......”
“Không được!” Tĩnh thiếu gia trừng mắt với nàng, hai người trừng mắt lẫn nhau, cuối cùng hắn thỏa hiệp,“Hảo, ta đáp ứng nàng. Đem A Lí ba người bọn họ giao cho nàng, tùy tiện nàng sai bảo, không có chút quan hệ gì với ta nữa.”
Tô Mạt nói:“Vậy bên người ngươi còn có thị vệ đắc lực nữa không?”
Tĩnh thiếu gia cười cười, ngón tay bôi lên chóp mũi xinh đẹp của nàng, sủng nịch nói:“Đương nhiên, phu quân tương lai của nàng - ta có chính là người tài giỏi. Cả nhà Hồ tiên sinh cùng Thủy Muội cũng để nàng chỉ huy, ta lại phái hai nữ tử võ công cao cường nghe nàng phân phó, thế nào?”
Tô Mạt nghĩ, có đôi khi có một số việc, nữ nhân lại tiện hành sự hơn.
Nàng gật đầu, cười lấy lòng,“Đa tạ Tĩnh thiếu gia!”
Tĩnh thiếu gia kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,“Gọi Tĩnh ca ca!”
Tô Mạt nổi gai ốc,“Vẫn là quên đi thôi.”
Nàng không phải Dung muội muội, không phải!
Tĩnh thiếu gia lại tiếp tục,“Khối ngọc bội kia, chính là tín vật. Gặp ngọc bội như gặp ta, nàng có thể chỉ huy hết tất cả bọn họ, mọi người không ai dám chống lại nàng.”
Tô Mạt cười cười, ấn lên miếng ngọc bội trên ngực, gật đầu.
Tĩnh thiếu gia thấy nàng đem tín vật mình tặng luôn đeo sát bên người, trong lòng thực vui mừng, ôm nàng,“Ta đi rồi, A Lí bọn họ sẽ đến liên lạc với nàng. Nếu có việc thì phân phó bọn họ thi hành, mặc kệ là tiền, là vật hay là người,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357611/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.