Tô Nhân Vũ đứng dậy đáp ứng.
Nhìn canh giờ, Hoàng đế liền sai người đi lấy lễ vật, sau đó đưa người nhà Tô gia xuất cung.
Lại là một phen rối ren, dập đầu tạ ơn, cáo từ, lên kiệu đổi xe, làm qua làm lại một phen, trời tối mới ra khỏi cung.
Tô Mạt ghé sát trên cửa sổ xe, nhìn xa xa dưới tàng cây tùng, bóng dáng cô độc của Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn là đến tiễn nàng!
Trong lòng nàng rất vui, nâng nhẹ tay, lắc đầu vài cái.
Hắn quả nhiên nhìn thấy liền hiểu, ôm cánh tay dựa vào thân cây, ngóng nhìn nàng rời đi.
Trở lại Tô phủ trời đã đen kịt, Tô Mạt mệt không chịu được, ghé vào trong ngực đại tiểu thư ngủ quên.
Lúc xuống xe Tô Nhân Vũ thật cẩn thận bế lấy nàng, lập tức bế nàng tới Thúy Lưu Phương, ban đêm vào đầu mùa đông sương mù dày đặc trắng xóa, đạp trên những chiếc lá khô phát ra thanh âm xào xạc.
Trong lòng Tô Nhân Vũ cảm thấy ấm áp, rất chân thực.
Người nằm trong lòng hắn giống như không có gì sức nặng gì, làm cho hắn không kìm lòng được muốn che chở, ban cho nàng càng nhiều thứ hơn.
Đem nàng thật cẩn thận đặt ở trên giường, nàng lại tỉnh dậy mất rồi.
Tô Mạt mở mắt ra, trong phòng đã đốt đèn, ánh sáng không phải rất sáng.
Tô Nhân Vũ quay lưng vào ánh sáng, sống lưng dày rộng đem ánh sáng ngăn bớt lại như mạ cho hắn một lớp ánh vàng lấp lánh.
Rất ấm áp.
Từ một nơi nào đó trong sâu thẳm, ánh mắt hắn càng phát ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357676/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.