Một tiếng gầm giận dữ vang lên, uy nghiêm lạnh lùng, nhất thời bên trong học đường lặng ngắt như tờ.
Yên tĩnh trong chớp mắt, lại vang lên những âm thanh vù vù quỳ xuống đất, dập đầu, tố khổ, cầu xin tha thứ......
Hoàng đế vẻ mặt đóng băng, sau ót như bị nện trúng, giáo dục nhiều đứa nhỏ như vậy, chưa từng có tình trạng này xảy ra.
Hắn nhìn về phía Triệu học sĩ trước mặt.
Triệu học sĩ đã tỉnh lại đúng lúc, khóc đầm đề trên khuôn mặt già nua, phủ phục ở dưới đất thống khổ,“Bệ hạ, bệ hạ, lão thần vô năng, vô năng a. Phụ tá bệ hạ an bang trị quốc, lão thần cũng không cần chớp mắt, không phải nói khoác lác, lão thần không có gì vấn đề gì nan giải, nhưng là...... Trẻ bướng khó dạy, khó hơn cả lên trời a!”
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới nhìn nhau cười, sau đó vội cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất ô ô khóc.
Hoàng đế thật sự là bị bọn họ chọc tới hồ đồ, nhìn quét một vòng, lạnh lùng nói:“Người đâu, đem bọn chúng đều đưa vào trong viện.”
Lấy tư thái của bọn họ như hiện tại, cũng không cần đi Linh Thính đường, hay Thánh Hiền đường, chỉ xứng ở trong sân viện chịu thẩm tra.
Đại thái giám Lưu Ngọc lập tức sai người ta chuyển long ỷ đến cho hoàng đế ngồi, lại lấy ghế mời thái tử ngồi, sau đó lại sai người đỡ Triệu học sỹ lên an ủi.
Lại có người đem nhóm học sinh phân làm hai nhóm, vô tội, ngồi ở một bên, tham dự vào liền quỳ gối trên đất lạnh như băng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357721/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.