Tô Nhân Vũ cười oang oang,“Giỏi, Mạt nhi bảo hộ phụ thân.”
Hắn thấy nàng tha thứ cho hắn, tâm lý vui mừng trong lòng giống như có điều gì đó muốn tràn ra ngoài, luyến tiếc không muốn rời đi, nhẹ nhàng yêu cầu:“Mạt nhi, phụ thân có thể ở tại chỗ này không? Ngay tại gian ngoài.”
Tô Mạt cười dí dỏm háy mắt với hắn một cái,“Phụ thân nếu không chê nơi này nhỏ thì cứ ở phía đối diện giường sưởi là được.”
Phía nam là giường sưởi, nàng ngủ ở buồng giường sưởi phía bắc, bên trong có giường.
Tô Nhân Vũ cao hứng lập tức ôm lấy nàng,“Không chê, nữ nhi nếu muốn căn phòng lớn hơn, ta sẽ xây cho ngươi.”
Nhìn bộ dáng hắn như kiểu hận không thể đem toàn bộ khả năng mình có ra để sủng ái nàng, trong lòng Tô Mạt ngọt như đường, lại cảm thấy dạt dào tình thương phụ tử, lại thấy hắn bắt đầu không có nguyên tắc rồi.
Lúc này Lan Như ở bên ngoài bẩm báo:“Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư sai người bán trang sức đổi lấy tiền mặt, tối nay nhờ người lén đi đặt cược. Vương phu nhân cũng sai người mang tiền đến nhà mẹ đẻ, bảo người nhà họ Vương đặt Thất điện hạ thắng. Cũng khoảng hơn vạn lượng bạc.”
Cả nhà họ Vương cộng lại sợ sẽ nhiều hơn nữa.
Tô Nhân Vũ hừ một tiếng, nếu không phải vì tâm trạng hiện tại rất tốt, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Tô Mạt cười nói:“Phụ thân không nên tức giận làm gì. Chờ các nàng ấy không lấy được tiền lại thì lúc ấy chỉ có nước khóc thôi.”
Tam tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357784/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.