Hoàng đế đứng dậy, thản nhiên nói:“Chỉ là nói đùa thôi.”
Nhấc chân bước đi.
Lưu Ngọc vội kêu:“Bệ hạ khởi giá!”
Hoàng quý phi hoảng hốt, hoàng đế tuy rằng thường đến cung của nàng, nhưng đã lâu rồi chưa từng ngủ lại.
Vốn tưởng rằng......
“Bệ hạ...... Nô tì sai người chuẩn bị dùng thiện, cứ nghĩ đến bệ hạ sẽ...... Còn gọi cả bọn nhỏ tới rồi.”
Hoàng đế khoanh tay đi trước, cũng không quay đầu lại,“Không cần, trẫm muốn đi dạo một chút.”
Hoàng quý phi tức giận đến nghiến răng, khẳng định là đi tới chỗ Lương phi.
Chờ hoàng đế đi rồi, nàng tức giận đến nỗi lập tức đem tất cả những thứ trên bàn hất xuống đất.
Đám cung nữ nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ánh mắt của Hoàng quý phi đảo qua, rất âm độc,“Nhìn cái gì, còn không mau thu thập lại, còn phải đi nịnh bợ hồ ly tinh nữa?”
Vài cung nữ nô tì sợ tới mức lập tức tiến lên thu thập, một tiếng không dám hó hé.
Tô Mạt trở về vừa nói, ai đọc thuộc sách xong là có thể đi, kết quả vài tên quỷ lười nhác ngay cả ngày thường không thích đọc sách nhất, suốt ngày chỉ biết hối lộ quấy rối giở trò vô lại cũng ồn ào chủ động tìm Tô Mạt đòi đọc thuộc, nhanh như chớp chạy mất, hẹn nhau đi chơi.
Hoàng Phủ Cẩn đứng ở sau lưng, nói với Tô Mạt:“Dẫn nàng đi tới một nơi.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Được.”
Hoàng Phủ Cẩn liền nhìn không chớp mắt, sắc mặt nhàn nhạt rời đi.
Tô Trì cùng thái tử thu dọn rời khỏi, Tô Trì muốn cho Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357816/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.