Nàng lôi kéo tay hắn, kiên định nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi là người tốt nhất của ta ở thế giới này, ngươi phải nhớ kỹ lời nói này. Chỉ cần ngươi không làm chuyện có lỗi với ta, ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Nay khi còn trẻ, lời thề lang lảnh, nguyện ước năm đó, năm tháng thoi đưa, bọn họ vẫn còn y nguyên như vậy.
Hắn mỉm cười, nắm chặt tay nàng, thả người dựng lên, Tô Mạt cả kinh liên tục thét chói tai.
Hắn hơi quá đáng a, nàng tuy rằng biết chút khinh công, cũng không phải như vậy, làm sao có thể đạp nước qua sông a, đạp tuyết vô ngân ( giẫm lên tuyết không để lại dấu chân) chứ?
Tĩnh thiếu gia nắm tay nàng, mũi chân đạp nhẹ nhàng trên chiếc lá nổi trên mặt nước một chút, như hải âu phi độ, làm vài động tác chuồn chuồn lướt nước, thì đã lên trên bờ.
Dừng ở bên bờ có giàn hoa, cả một mảng hoa tươi nở rộ, trăm hoa đua nở, dính trên vạt áo của bọn họ.
Xa xa thái tử cùng Hoàng Phủ Giác vài người bọn họ đang đứng dưới tàng cây hoa đào nhìn bên bờ hồ sen bên kia hai người đang rượt đuổi nhau.
Hoàng Phủ Giác khẽ cười nói:“Tam ca, rất nhiều khi không thể coi suy nghĩ là đương nhiên. Ngươi luôn sợ tiểu nha đầu đó tốt với ta, không ngờ rằng, nàng ta bất quá là lấy ta làm tấm lá chắn thôi.”
Thái tử lạnh lùng nói:“Ta sao ta phải sợ nàng ta quan hệ thân thiết với ngươi? Ta lại không thích tiểu nha đầu đó. Ta Hoàng Phủ Tuyên chẳng lẽ lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357904/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.