Thái tử hỏi thăm ân cần vài câu, liền cáo từ, Tô Nhân Vũ thỉnh hắn không cần lấy việc nhỏ này ra làm phiền bệ hạ, miễn cho bệ hạ lo lắng.
Thái tử hơi hơi vuốt cằm, hướng trên lầu nhìn thoáng qua, lại chỉ có vài cái nha đầu từ trên xuống dưới lấy đồ vật, không có nhìn thấy người khác.
Rũ mắt xuống, hắn chắp tay, dẫn người rời đi.
Nhị tiểu thư đứng ở một góc trênhành lang gấp khúc, đang khẽ nức nở, trên người mặc mộ thân sắc tím, đầu vai gầy yếu, rung lên, rất là làm cho người ta thương tiếc.
Thái tử nhìn nàng một cái, nói với Tô Nhân Vũ:“Việc này quả thật không nên trách nhị tiểu thư, Tô quốc công không thể lại giận chó đánh mèo.”
Tô Nhân Vũ liên tục nói hổ thẹn.
Thái tử nhìn về phía Hoàng Phủ Giác,“Ngũ đệ, đi thôi.”
Chẳng lẽ hắn còn muốn lưu lại xum xoe hay sao chứ?
Hoàng Phủ Giác liền gọi Hoàng Phủ Giới rồi dẫn người cáo từ, lại kêu Tô Nhân Vũ chờ Tô Mạt khỏi bệnh thì truyền tin cho hắn.
Tô Nhân Vũ đáp ứng, Hoàng Phủ Giới vẫn là lo lắng,“Quốc Công, Tô Mạt thật sự không có gì nguy hiểm chứ?”
Tô Nhân Vũ cam đoan không nguy hiểm tới sinh mệnh.
Hoàng Phủ Giới gãi gãi đầu,“Ta vẫn còn lo lắng, muốn nhìn nàng một chút.”
Hoàng Phủ Giác nhìn hắn một cái,“Không thể vô lễ.”
Chờ sau khi mọi người cáo từ, Tô Nhân Vũ cũng sai Tô Việt lập tức thu thập, đưa lão phu nhân bọn họ hồi phủ.
Hắn ngược lại muốn lưu lại ở bên cạnh Tô Mạt.
Thực tế Tô Mạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358028/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.