Hắn ôm lấy nàng, tựa đầu trên vai nàng.
Tô Mạt khụ khụ hai tiếng, nơi chỗ đông người, phải chú ý hình tượng, nàng cầm chén kề sát miệng hắn,“Đến, uống đi. Cũng không hiểu sao cứ cố gắng gượng, cứ nhất quyết uống cùng bọn họ, chẳng lẽ ta không có biện pháp trị bọn họ sao?”
Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt nàng, nhẹ giọng cười nói:“Ta cao hứng. Về sau Mạt nhi sẽ có càng ngày càng nhiều người quan tâm bảo hộ. Mạt nhi của ta được người khác hoan nghênh yêu quý, ta cũng vui mừng......”
Tô Mạt nghe hắn rượu vào lời ra bắt đầu nói dong dài, lại đều là những lời quan tâm nàng, trong tim cảm thấy ngọt ngào như mật, nâng tay đỡ lấy chiếc cằm thon nhọn, đem canh giã rượu đút vô miệng hắn.
“Khụ khụ......”
Đút một cách vội vàng, Hoàng Phủ Cẩn lại vội vàng muốnnói chuyện, bị sặc.
Tô Mạt vội vỗ vỗ phía sau lưng cho hắn.
Đám người Hồ đại phu nhìn thấy không nhịn được cười.
Thiếu gia thật có phúc khí, ông trời bù đắp cho hắn!
Hắn càng ngày càng xác định, Tiểu Mạt Lị chính là người đi suốt cuộc đời với thiếu gia.
Nàng là người cứu vớt cuộc đời hắn, là người bảo vệ hắn, là tri kỷ của hắn, là người hắn yêu nhất.
Hắn và phu nhân nhìn nhau cười, dắt tay nhau trở về phòng.
Hồ Tú Hồng thấy cha mẹ đi rồi, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ở đây chàng chàng thiếp thiếp, liền dậm chân một cái,“Tiểu Mạt Lị, đừng buồn nôn như vậy, mau đưa hắn trở về phòng đi.”
Nàng hướng Lưu Hỏa vẫy tay,“Này, ngươi như thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358084/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.