Vào trong cổng, Tô Mạt hạ cỗ kiệu, khiêu đi lại ôm lấy đại tiểu thư, "Tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi a."
Đại tiểu thư hơi hơi trầm mặt xuống, sẳng giọng: "Ngươi tên nha đầu, có chỗ nào nào nhớ ta, lâu như vậy mới trở về."
Tô Mạt cười hắc hắc, ghé tới lỗ tai nàng khẽ nói: "Tỷ không biết, nếu về sớm trước hai tháng, ta sẽ ko dám gặp người khác."
Đại tiểu thư lật khuôn mặt nàng, trái nhìn phải nhìn, cũng hơn nửa năm không gặp, Tô Mạt cao lớn hơn không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay cũng càng thêm kiều diễm động lòng người, trắng nõn nà, giống như là hương tuyết phấn.
Quả thực là...... ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía!
"So trước kia xinh đẹp hơn nhiều rồi." Đại tiểu thư vui mừng nói.
Tô Mạt kéo tay đại tỷ tỷ, chào hỏi cùng Hỉ Thước, sau đó hướng phòng lão phu nhân đi tới.
Hỉ Thước hỏi: "Lão gia đâu?"
Tô Việt tiến vào, nói: "Lão gia cùng Quận Vương tiến cung, bệ hạ tuyên triệu."
Hỉ Thước lên tiếng, phái người đi bẩm với lão phu nhân cùng phu nhân.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư đứng khoanh tay hành lang, không ngừng nói chuyện thân mật, thanh âm ngọt giòn dễ nghe, một đường đi tới thượng phòng ở hậu viện.
Hỉ Thước thấy bóng dáng các nàng xinh đẹp, vui mừng cười.
Nơi Lão phu nhân, không được gọi đến, nàng ta là không tư cách đi tới.
Liền kêu gọi nha đầu mụ mụ của mình quay trở về trong viện làm công việc thêu thùa may vá.
Nàng làm cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư mỗi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358113/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.