Có thể làm cho Triệu tiên sinh thưởng thức.
Có thể ở Thái Học hô mưa gọi gió.
Có thể xây dựng và quản lý Hoa Phố
......
Những điều đó đều đã không tầm thường rồi, đối với người hiện đại như nàng ma fnois thì đó là chuyện không hệ trọng hết sức bình thường.
Đối với bọn họ người cổ đại mà nói, đã rất kinh thế hãi tục rồi.
Cho nên, nếu muốn nổi bật, thượng vị, dẫm đạp lên nàng là biện pháp tốt nhất.
Ý thức được điểm ấy, Tô Mạt nhướng mi.
Trong lòng đã hiểu ra vấn đề, sẽ không thấy có cái gì đáng sợ.
Đáng sợ nhất là gặp phải cái loại người không hỏi lý do, chính là đơn thuần tạo cho mình sự quấy rối vô lí.
Khả năng trực tiếp đâm ngươi một đao, hoặc là đập ngươi một trận ngay lập tức.
Không có mục đích gì, chính là cho hả giận, nhìn ngươi không vừa mắt.
Mà có mục đích, thì dễ xử lý hơn nhiều.
Quả nhiên, bên này vừa tranh cãi ầm ĩ lên, bên kia hoàng quý phi đã tự mình lại đây.
Đồng hành còn có chư vị hoàng tử cùng công chúa.
Mọi người vội thỉnh an.
Hoàng quý phi vẫy vẫy tay,“Miễn lễ, mọi người đều đứng lên ngồi xuống đi, rốt cuộc sao lại thế này? Ngày đại hỷ mừng rỡ sao lại khóc lóc thế này.”
Hoàng Phủ Kha hừ nói:“Không cần hỏi, khẳng định là Tô Mạt khi dễ người ta.”
Hoàng Phủ Giới phản bác nói:“Khẳng định không phải Tô Mạt khi dễ người ta.”
Hắn chạy đến Tô Mạt bên người,“Ngươi không có việc gì chứ?”
Dưới ánh mắt của công chúng, hắn tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358285/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.