Hoàng Phủ Cẩn ngắm nhìn,“Chuyện gì?”
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Còn giả bộ, chính là ngươi muốn kéo Tô Mạt đi làm chuyện nông cạn nhảy vách núi tự tử a?”
Khóe mắt Hoàng Phủ Cẩn giựt giựt, nha đầu này!
Hắn nhếch khóe môi,“Ngươi nói xem?”
Hoàng Phủ Giới hừ nói:“Ngươi sao có thể như vậy! Chính ngươi như vậy là không đúng rồi, còn kéo theo Tô Mạt nữa.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Không kéo nàng, chẳng lẽ kéo ngươi?”
Hoàng Phủ Giới không nghĩ tới nhị ca cũng biết ngụy biện, khóe môi giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, lại bước nhanh thêm vài bước, quay đầu lại, lớn tiếng nói:“Dù sao ngươi làm như vậy là không đúng.”
Hoàng Phủ Cẩn bước đi vững vàng, thản nhiên nói:“Ngươi không hiểu.”
Hoàng Phủ Giới dừng lại cước bộ, lớn tiếng nói:“Ta sao lại không hiểu!”
Hoàng Phủ Cẩn không cùng hắn tranh cãi, bước chân càng nhanh hơn,“Ngươi còn nhỏ!”
Hoàng Phủ Giới nóng nảy, đuổi theo Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, ngươi nói ta có chỗ nào nhỏ? Ta o nhỏnhư thế nà? Ta cùng Tô Mạt lớn bằng nhau. Nàng ấy đều hiểu, ta vì sao lại không hiểu!”
Hoàng Phủ Cẩn không khỏi bật cười, không nói gì, chỉ bước nhanh hơn, tiến vào Kỳ Bàn viện.
Hoàng Phủ Giới vội đuổi theo.
Lúc này Thủy Muội đang bưng một cái khay gỗ lim từ cửa tròn tiến vào, bên trên có để một cái chén sứ bốc khói nghi ngút.
Hai người không hề phòng bị, tình cảnh trước mắt như đụng nhau đến nơi.
Thân thể Hoàng Phủ Giới cuống quít ngã ngửa ra sau, dùng sức gót chân, tay trái nhất khẽ chống đỡ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358529/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.