Tô Mạt mặc dù nổi tiếng, nhưng không phải ai cũng biết mặt, nàng mỉm cười,“Phu nhân hà tất quen biết ta, ta chỉ là người làm việc ở Hương lâu.”
Trần phu nhân suy nghĩ, lấy ra một cái tiểu hà bao,“Cái này thưởng cho ngươi.”
Bên trong là hai thỏi bạc nhỏ, tùy thân mang theo để thưởng cho người khác, so với đồ nàng ấy mua, chút ít đó ban cho nàng mà nói thì cũng không đáng là bao.
Tô Mạt cũng không cự tuyệt, đối với câu nói như trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, nàng lại thật sự vui mừng.
Đương nhiên, muốn ban cho thứ đồ tốt.
Vị Trần phu nhân kia hỏi canh giờ, hơi nhíu mi nói:“Vị cô nương này, có thể cho ta một gian nhã phòng hay không, ta có hai vị bằng hữu muốn tới đây.”
Tô Mạt mỉm cười,“Ta sẽ đi nói với chưởng quầy.”
Nàng đi đến chỗ quẹo cầu thang, kêu người kiểm phòng, sau đó dẫn Trần phu nhân đi.
Rất nhanh, có một tiểu nha đầu mi mục thanh tú, quần áo chỉnh tề dẫn hai vị phu nhân đi lên lầu, lập tức hướng nhã gian đi vô.
Tô Mạt đứng ở một bên nhìn thấy rõ ràng, hai vị phu nhân, một vị tuổi rất lớn, phục sức cũng rất bình thường, tướng mạo cũng thực tầm thường, nhưng khí thế ổn trọng, không có nửa điểm tự ti.
Một vị khác cao quý thanh lịch, mặt mày như tranh, là một đại mỹ nhân, thế nhưng khiến người ta nhìn không ra tuổi tác thật.
Vị đại mỹ nhân phu nhân này, ăn mặc mộc mạc, nhưng kiểu dáng lại tinh xảo, cắt may rất khéo, đặc biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358682/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.