Chẳng qua, hiện giờ hắn để nó ở chỗ này, nếu để chỗ khác chẳng phải sẽ gây cho nàng một bất ngờ lớn hay sao?
Hoàng Phủ Cẩn bưng ly trà lên:“Đến đây, nếm thử xem.”
Tô Mạt nhẹ nhàng nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, uống vào miệng sảng khoái, nuốt xuống ngấm vào tận đáy lưỡi, trong bao tử nổi lên một dòng nhiệt khí ấm áp thoải mái.
Nhưng thật ra nó có điểm giống như loại nước hoa có thể uống mà A Cổ Thái tặng cho nàng lúc trước, đều làm cho người ta cảm thấy sung sướng, vui mừng, hạnh phúc.
Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ chờ mong,“Thế nào?”
Tô Mạt gật đầu, kinh hỉ nói:“Ngươi pha thế nào hay vậy?”
Nàng tin chắc, lá trà là của nàng, nước cũng không chua như vậy, có lẽ là cái gì tuyết đọng trên hoa mai hay là sương sớm đọng trên hoa sen.
Hắn chỉ chỉ hòn núi giả nói:“Nơi này có khe suối nhỏ, nước rất ít, mỗi ngày chỉ đủ một ly, vừa vặn pha ly trà này.”
Tô Mạt ngạc nhiên chạy đến nhìn, Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng,“Hiện tại không có đâu, chỉ có từng giọt thôi, không có gì hay để xem. Ta cũng vì muốn làm cho nàng cái xích đu mới phát hiện ra nó.”
Vốn hòn núi giả này bị dây leo cùng cỏ bao phủ, bây giờ mới được dọn sạch sẽ chút. Nhờ vậy mới phát hiện khe suối nhỏ đến không thể nhỏ hơn kia.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện vấn đề,“Một chén nước, đun sôi cách nào còn lại một ly?”
Hoàng Phủ Cẩn đặt ngón tay lên ly
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358695/chuong-966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.