Tô Mạt không dám tiếp nhận chiếc khăn của nàng ta, chỉ từ chỗ Kim Kết nhận lấy, cười nói:“Ta không thêm phiền toái cho Tiền cô cô nữa. Miễn cho công việc của ngài không hoàn thành, đến sáng mai bệ hạ lại trách cứ, ngài lại đổ lên đầu ta”
Nói xong nghịch ngợm chun mũi, giống môt tiểu hồ ly đáng yêu.
Tiền cô cô bật cười, nhịn không được vươn tay nhéo chóp mũi nàng, giống hệt như đối đãi với nha đầu của chính mình, tràn ngập loại tình cảm sủng nịch.
Nàng lại sai người đưa Tô tiểu thư đi đến nơi mà nàng ấy muốn đến.
Tô Mạt mang theo người đi tới Hoa Xuân uyển nơi mà Tô gia đang ở tạm, bốn tiểu thái giám ở phía trước tay cầm đèn lồng dẫn đường, đi trên con đương rộng rãi có lát đá xanh.
Hai bên đường trên những cột gỗ có treo những đèn lồng, cách mười bước treo một đèn vì vậy đường không có tối.
Chiếu hằn rõ lên bóng người, cước bộ của vài người bọn họ ngay ngắn, thanh âm rõ ràng.
Đột nhiên, có một người cưỡi ngựa vọt tới, tiểu thái giám phía trước vội giang hai tay ra, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn một thân mặc áo trường bào gấm vóc màu vàng kim có thêu hình mây và rồng, khuôn mặt như ngọc lạnh lùng thanh khiết, dáng cao dong dỏng, ngồi ngay ngắn trên tuấn mã.
Một thoáng nhìn thấy Tô Mạt kia, vẻ trong trẻo lạnh lùng ấy như tràn ra một tia cười nhẹ, hắn phi thân xuống ngựa, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt nàng,“Đi Hoa Xuân uyển? Ta đưa nàng đi.”
Tô Mạt thấy hắn dừng ngựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358715/chuong-986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.