Hắn chăm chú nhìn nàng loáng một cái, cũng không nói gì, rồi bước đi.
Hoàng Phủ Giác liếc mắt nhìn bọn họ, nói với lão phu nhân:“Thỉnh lão phu nhân đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nghĩ cách. Hơn nữa phụ hoàng cũng không nói là Tô quốc Công và nhị ca nhất định có vấn đề, chỉ là......”
Chỉ là có người lén lút quấy rối gây áp lực cho hoàng đế mà thôi.
Lão phu nhân gật đầu, tạ lễ,“Thiếp thân biết, làm phiền điện hạ rồi.”
Hoàng Phủ Giác đáp lễ, lại nhìn về phía Tô Mạt, đi đến trước mặt nàng, có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết biểu đạt ra sao, chỉ nói:“Đừng buồn, không có gì đâu. Nếu có việc muội cứ đi tìm ta.”
Tô Mạt nói:“Cám ơn ngũ ca.”
Hoàng Phủ Giác trên môi vẫn nở nụ cười, giơ tay sờ đầu nàng, cười nói:“Yên tâm, nhị ca là nhị ca của ta, ta sẽ không bàng quan đâu. Cho dù hắn là thái tử, cũng không thể nể mặt ta vài phần.”
Tô Mạt nói lời cảm tạ với hắn.
Hoàng Phủ Giác liền dẫn người rời đi.
Đến dẫn Hoàng Phủ Cẩn đi, là xuất phát từ áp lực bên dưới, không hoàn toàn là thái tử, nhưng Hoàng Phủ Giác xuất phát từ tư lợi riêng, ở trước mặt Tô Mạt, tự nhiên cũng chỉ nói là do thái tử. Hắn vẫn luôn tự bày ra tư thế, chính là bản thân cùng Tô gia, Tô Mạt, nhị ca, đứng cùng một phía.
Ngay sau đó, lại có thái giám đến truyền chỉ, bởi vì bệ hạ gặp chuyện, cho nên tạm ngừng lại việc hồi kinh, để tĩnh dưỡng một thời gian, kêu mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359043/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.